Tô Bình Nam cầm ly nước lên nhấp một ngụm, ánh mắt cười mà như không cười: “Tầm mắt quá nông cạn.”
“Nhớ kỹ, ngươi không cần phải làm bất cứ hành động gì ở tập đoàn Kim Môn, ngươi chỉ cần trở thành một lão đại khiến người bên dưới phải chịu phục. Khi đó, rất nhiều chuyện tất nhiên sẽ nước chảy thành sông.” Tô Bình Nam đặt ly nước xuống, Đinh Thanh lập tức bật dật, như học sinh tiểu học rót đầy nước vào ly. Sau khi rót xong, hắn cũng không ngồi xuống mà khoanh tay đứng bên cạnh Tô Bình Nam.
“Lão đại, nói trắng ra chính là ăn cơm của ba mẹ.”
Tô Bình Nam nhìn thoáng qua Đinh Thanh, ánh mắt hơi kinh ngạc, không ngờ một Hoa kiều lại ngoan ngoãn với hắn như vậy.
“Lão đại, thứ nhất ngươi phải có danh vọng. Điểm này ngươi đã dựa vào tàn nhẫn mà làm được.”
Tô Bình Nam nhìn vào vết sẹo dữ tợn trên mặt Đinh Thanh, nói tiếp: “Thứ hai cũng là điểm quan trọng nhất, lão đại không phải một mình cô độc dẫn đầu mà phải để tất cả người bên dưới đều có cơm ăn, có việc làm, còn có tiền để kiếm.”
Đinh Thanh như có điều suy nghĩ, nhẹ gật đầu.
“Ở tập đoàn Kim Môn, Cẩm Tú sẽ giúp ngươi mở thêm mấy tài lộ để cấp dưới của ngươi phát tài. Khi ngươi có thể khiến cho hầu hết người bên dưới của ngươi có thể kiếm tiền, khi đó chúng ta sẽ ổn.”
Nói đến đây, trên gương mặt trầm ổn của Tô Bình Nam lộ ra mùi vị giang hồ mà Đinh Thanh quen thuộc: “Cản tài lộ của người chẳng khác nào giết ba mẹ của người đó. Rất nhiều chuyện không cần chúng ta phải đi làm.”
“Ta hiểu rồi.”
Đinh Thanh khom người. Nhất thời hắn đã hiểu được ý đồ của Tô tiên sinh. Đó chính là Cẩm Tú muốn chiếm đoạt tập đoàn Kim Môn còn chưa xây dựng xong, còn hắn chính là thanh đao tốt nhất mà tập đoàn Cẩm Tú đã chọn.
…
Cơn mưa rốt cuộc cũng đã ngừng.
Là một trong những thành viên phụ trách bảo vệ bên ngoài, Lý Tử Thành vô cùng hiếu kỳ với cuộc nói chuyện bên trong. Hắn hiểu được tầm quan trọng của cuộc nói chuyện đó. Nhưng ánh mắt nghiền ngẫm của Vạn Thu Sinh khiến cho hắn không dám để lộ bất cứ biểu hiện nào.
“Tử Thành.”
Đinh Thanh không biết xuất hiện sau lưng Lý Tử Thành đang hoảng hốt từ lúc nào: “Tô tiên sinh muốn gặp ngươi.”
“Ta biết rồi.”
Lý Tử Thành khom người. Hắn nhìn Đinh Thanh, phát hiện đại ca của hắn đang rất phấn khởi, không có biểu hiện gì là nghi ngờ, trong lòng lập tức ổn định lại.
“Tô tiên sinh, ngươi tìm ta?”
Lý Tử Thành cung kính khom người chào hỏi.
“Đúng vậy, bởi vì ta muốn nói cho ngươi biết không ai có thể đồng thời đi hai con đường.”
Giọng nói của Tô Bình Nam không cao, nhưng lại như tiếng sấm bên tai Lý Tử Thành.
Lý Tử Thành kinh ngạc đến mức nhảy dựng lên, mồ hôi lạnh rịn đầy trán. Hắn nhìn Tô Bình Nam ngồi ở đó, ánh mắt hiện lên sự kiên quyết.
“Ngươi không có cơ hội đâu.”
Tô Bình Nam ung dung nâng tách trà lên hớp một ngụm, sau đó chỉ Đỗ Cửu và Đỗ Thạch sau lưng của mình: “Ngươi muốn khống chế ta rồi bỏ chạy? Ngay cả bọn hắn, ngươi cũng không qua được đâu.”
Lý Tử Thành im lặng, mồ hôi lạnh không ngừng thẩm thấu phía sau lưng, mái tóc dài rũ xuống trước trán, trông có vẻ hơi chật vật.
Nhìn ánh mắt vẫn còn không cam lòng của Lý Tử Thành, Tô Bình Nam khoát tay ra hiệu hai người Đỗ Cửu lui về phía sau mấy bước, còn mình thì đứng thẳng trước mặt Lý Tử Thành.
“Ta cho ngươi một cơ hội để ngươi chịu phục.”
Tâm trạng Lý Tử Thành vô cùng phức tạp. Thân phận của hắn có thể nói là một cái gai trong lòng hắn, nhiều lần mơ thấy mình bị phát hiện mà bừng tỉnh trong đêm.
Cũng chính vì thế, Lý Tử Thành chưa từng mà cũng không dám say rượu ngủ lại cùng với đám người Đinh Thanh. Hắn sợ nếu chẳng may uống say hoặc nói cái gì không nên nói trong mơ dẫn đến thân phận của hắn bị phơi bày thì hỏng.
Cho đến hôm nay, một khắc nghe Tô Bình Nam nói câu kia, Lý Tử Thành ngoại trừ lòng nguội như tro, hắn mơ hồ có một cảm giác nhẹ nhõm như được giải thoát.
“Không thử một lần, ngươi nhất định sẽ không cam lòng.”
Tô tiên sinh thần bí cứ như vậy mà đứng thẳng trước mặt mình, Lý Tử Thành ngược lại do dự.
Đúng vậy, khi bị đối phương lật tấm bài tẩy, hắn đúng là có dự định đó. Khống chế nam nhân trẻ tuổi kinh khủng đó để chạy đi chính là cơ hội duy nhất giúp cho hắn giữ được mạng của mình, nhưng phản ứng của hai cận vệ của Tô tiên sinh nhanh đến mức kinh người, lập tức ngăn trước mặt hắn, khiến cho hắn mất đi hy vọng sống duy nhất. Không nghĩ đến Tô tiên sinh lại một lần nữa cho hắn cơ hội.
“Tại sao ngươi lại làm như thế?”
Ánh mắt Lý Tử Thành hiện lên sự hoài nghi. Hắn biết rất rõ Tô tiên sinh sẽ không làm mấy chuyện vô ích. Thật ra trong lòng hắn sợ Tô Bình Nam không kém gì Đinh Thanh.
Tô Bình Nam đứng thẳng đó, chỉ mỉm cười chứ không trả lời câu hỏi của Lý Tử Thành, ngược lại còn khinh thường ngoắc ngoắc ngón tay. Sở dĩ Tô Bình Nam làm thế, thứ nhất hắn không có ý định lấy mạng Lý Tử Thành, chỉ muốn hàng phục nam nhân có thủ đoạn không tệ này. Thứ hai, hắn ngứa tay.
Mặc dù Tô Bình Nam rất bận rộn với công việc, nhưng hắn không hề xao nhãng việc luyện quyền. Đáng tiếc là uy vọng của hắn càng lúc càng cao, đám người Đỗ Cửu, Lục Viễn không muốn Tô Bình Nam động tay, hại hắn có lửa mà không phát ra được.
Lý Tử Thành nhìn chằm chằm hai cánh tay rũ xuống của Tô Bình Nam. Tô tiên sinh khác với những đại nhân vật mà hắn đã từng gặp qua. Không chăm sóc thì không nói, ngược lại các khớp xương thô to, bề mặt còn có một vết chai thật dày.
“Ngươi cũng nên liều một phen nhé.”
Tô Bình Nam vừa cười vừa nói. Hắn vừa dứt lời, Lý Tử Thành đã động.
Lý Tử Thành vận sức chờ phát động rất nhanh đã vọt đến bên phải Tô Bình Nam, sau đó đánh thẳng vào cằm của hắn.
Ở một mức độ rất lớn, việc ngươi có biết đánh nhau hay không sẽ quyết định ngươi có thể đạt đến độ cao bao nhiêu. Lý Tử Thành trải qua huấn luyện nghiêm khắc, cho nên hắn rất có lòng tin vào một quyền này.