Bộp.
Điều khiến cho Lý Tử Thành kinh ngạc chính là đối phương không hề có ý định né tránh, chỉ nghiêng đầu một chút, khiến một quyền này của hắn đánh thẳng vào má trái.
“Tư thế không tệ nhưng sức lại quá ít.”
Tô Bình Nam chịu một quyền đứng im không nhúc nhích, ngược lại còn lắc cổ, ánh mắt tàn ác, hoàn toàn không còn sự nho nhã, trầm ổn như Lý Tử Thành đã thấy trước đây.
Hai người Đỗ Cửu một chút lo lắng cũng không có. Một quyền kia của đối phương rất đẹp nhưng lại có tiếng gió khiến Đỗ Cửu bĩu môi. Lão đại đoán chừng thất vọng rồi.
Quả nhiên, Tô Bình Nam điềm nhiên không có việc gì sau khi chịu một quyền của đối phương, ánh mắt ngược lại thất vọng.
Mặc dù kinh ngạc với khả năng chịu đòn của đối phương, nhưng hắn vẫn bình tĩnh lui lại một bước, tâm tư không hề loạn chút nào, dự định tìm cơ hội kế tiếp.
“Chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Khi Lý Tử Thành còn đang tìm cơ hội, Tô Bình Nam đã cúi người lao đến. Trong mắt Đỗ Cửu đang xem trận đấu, Tô Bình Nam giống như con báo săn nhào về phía con mồi, trên người tràn ngập hơi thở đi săn.
Tốc độ của Tô Bình Nam nhanh đến kinh người, phản ứng của Lý Tử Thành cũng không thua kém, nhưng hắn vừa dùng hai tay che chắn trước ngực mình, người đối diện đã đụng vào.
“Khí lực lớn thật.”
Trong đầu Lý Tử Thành lóe lên một ý niệm, ngay sau đó cả người đằng không bay lên. Tuy nhiên, một cước của đối phương cũng theo đó mà đến, đá thật mạnh vào lồng ngực của hắn.
Giữa không trung, Lý Tử Thành phun ra một ngụm máu, nhìn thấy mà giật mình. Nương theo tiếng vang bốp bốp, Lý Tử Thành va vào mấy cái bàn mới ngã xuống đất, cả người co lại như con tôm.
“Yên tâm đi.”
Nhìn Lý Tử Thành mặt xám như tro, Tô Bình Nam chậm rãi bước đến trước mặt hắn, hơi khom người xuống, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, dường như nam nhân như mãnh hồ vừa rồi chỉ là một ảo giác: “Từ lúc ngươi tiến vào, ta đã cho người của Đinh Thanh đi hết. Cho nên, ta nghĩ chúng ta có thể nói chuyện với nhau một chút.”
“Được.”
Lý Tử Thành nhìn chằm chằm vào nam nhân khiến cho hắn cảm thấy đáng sợ, cuối cùng gật đầu một cái.
Ngày đó Tô Bình Nam và Lý Tử Thành nói chuyện rất lâu, nhưng ngoại trừ hai người bọn hắn, không ai biết bọn hắn nói cái gì. Tuy nhiên, sau khi Lý Tử Thành quay về, rất nhiều người đều cảm thấy sắc mặt của Lý Tử Thành có chút tái nhợt, nhưng lại có cảm giác như trút được gánh nặng.
…
Hội nghị lần thứ nhất của tập đoàn Kim Môn kết thúc. Đứng trước bàn hội nghị thật dài, Thạch Đông Sơ vừa đắc chí vừa hài lòng. Đầu tiên, hắn cúi người trước toàn thể nhân viên, sau đó mới sải bước ra đằng sau bàn làm việc có bảng tên chủ tịch Kim Môn đặt trên bàn rồi ngồi xuống.
“Ta tin rằng nếu sức mạnh của tất cả mọi người đều tập trung cùng một chỗ, tập đoàn Kim Môn nhất định sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn.”
Tiếng vỗ tay như sấm dậy.
“Có lẽ chúng ta có thể sáng tạo ra một thế giới mới.”
Trong giọng nói của Thạch Đông Sơ mang theo sự cuồng nhiệt. Ngưng tụ được sức mạnh lớn nhất, tập đoàn Kim Môn không còn e ngại bất kỳ thế lực nào khiêu khích. Tiếp theo chính là thu thập đám tạp chủng không chịu nghe lời. Lúc này, Lý Trọng Lâu mặt không đổi sắc vỗ tay. Hắn không ngờ trong cuộc bỏ phiếu trở thành quản lý, hắn chỉ xếp hàng thứ tư.
Đinh Thanh đang vỗ tay cũng nở nụ cười. Tấm danh thiếp trên người hắn ghi bốn chữ “Giám đốc điều hành” sáng rực rỡ.
...
Trong lúc tập đoàn Kim Môn thành lập thanh thế to lớn, đám người Tô Bình Nam lặng lẽ rời đi không một tiếng động.
Ở sân bay, Tô Bình Nam quay lại vỗ vai Vạn Thu Sinh: “Sự việc phải phân nặng nhẹ, thong thả và cấp bách. Nhớ kỹ, công nghệ của tập đoàn Samsung tích lũy hàng chục năm mới là thứ quan trọng nhất đói với Cẩm Tú.”
Vạn Thu Sinh cung kính gật đầu.
Tô Bình Nam nói tiếp: “Mấy chuyện tam giáo cửu lưu, chúng ta đừng nên lộ diện, cứ để Đinh Thanh giải quyết. Bởi vì nhà cái sẽ không bỏ tiền đánh cược.”
Thái độ của Vạn Thu Sinh trở nên nghiêm túc.
Hắn rất thông minh, lập tức hiểu được lão đại đang bất mãn vì việc tập đoàn Cẩm Tú thường xuyên xuất hiện để can thiệp vào những thế lực ngầm. Tô Bình Nam đang cảnh cáo hắn.
“Ta biết phải làm sao.”
Nghe Vạn Thu Sinh trả lời, Tô Bình Nam gật đầu, sau đó nói tiếp: “Nhà máy của con rể ngươi đã được tái cơ cấu trong năm nay, ta đã cử hắn đến làm việc tại Vật liệu xây dựng Cẩm Tú. Ta cũng đã thay ngươi làm chủ, chuyển con gái ngươi đến căn nhà được phân cho ngươi. Nếu trong nhà còn gặp chuyện gì khó khăn, ngươi cứ trực tiếp gọi cho Lục Viễn.”
Nhìn Vạn Thu Sinh vẫn không dám thở mạnh, Tô Bình Nam chỉ vào cổ áo thêu rồng Hạ quốc của hắn, ý vị sâu xa: “Ngươi nên làm cho thật tốt, không nên vì cái trước mắt.
Sau khi lên máy bay, Tô Bình Nam đeo miếng che mắt, ngả người ra sau để tìm tư thế thoải mái nhất trong giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không.
Khi chợp mắt, Tô Bình Nam chậm rãi nói: “Đầu óc của Vạn Thu Sinh rất thông minh, nhưng thủ đoạn thực hiện lại quá khích, có đôi khi không theo quy tắc bình thường. Chuyện của hắn, ưu tiên báo cáo thẳng cho ta.”
“Vâng.”
Đỗ Cửu ngồi sát bên cạnh Tô Bình Nam lên tiếng, rất nhanh trên máy bay yên tĩnh trở lại.
…
“Ai bảo ngươi mở Thụy Tinh Tân Quán?”
Ánh mắt Mễ Tam trừng thật to, hổn hển chất vấn Trần Lượng. Sau khi Ngô gia ngã xuống, Mễ Tam thiếu chút nữa bị dọa gần chết.
Ai có thể nghĩ đến Ngô gia vô cùng có thế lực lại giống như giấy trong tay Tiểu Hồng Bào. Điều này khiến cho Mễ Tam luôn cẩn thận chú ý lập tức đóng cửa sòng bạc Thụy Tinh Tân Quán của mình, còn có rất nhiều hoạt động kinh doanh không thể lộ ra ngoài cũng phải ngừng lại. Nếu chẳng may chuyện Ngô lão tứ châm ngòi bị Tiểu Hồng Bào biết, hắn sẽ ra tay với Mễ Tam.
Tục ngữ có nói, hiểu rõ đối thủ nhất mãi mãi cũng chỉ có địch nhân. Tuy nói thực lực của Mễ Tam đối với Cẩm Tú không nhằm nhò g, nhưng đối với một người nghiên cứu rất kỹ về Tiểu Hồng Bào như Mễ Tam, hắn chưa từng khịt mũi coi thường những lời đồn về Tô Bình Nam.