Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 583 - Chương 583: Trần Lượng Chính Là Một Tên Điên

Chương 583: Trần Lượng chính là một tên điên Chương 583: Trần Lượng chính là một tên điên

Lời đồn liên quan đến Cẩm Tú, loại nào cũng có.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần là những vụ án không đầu mối, rất nhiều người sẽ tung tin đồn thất thiệt lên người Tiểu Hồng Bào. Đa số sẽ giải thích phân tích của mình bằng logic nghe có vẻ hợp lý nhưng lại không có ý nghĩa, kết quả nhiều khi chỉ cần đề cập đến ba chữ Tiểu Hồng Bào, đám tam giáo cửu lưu đều câm như hến.

Nhưng Mễ Tam lại có cách nhìn khác biệt.

Tiểu Hồng Bào có hung ác không? Điều này không cần phải nói. Nhưng Mễ Tam cho rằng Tiểu Hồng Bào hung ác không phải là thứ đáng sợ nhất. Đáng sợ nhất là thủ đoạn mượn đao giết người của hắn.

Hắn lợi dụng hoàn cảnh trong và ngoài, im ắng cho đối thủ một kích trí mạng. Điều này khiến Mễ Tam kiêng kỵ. Cho nên, hắn gần như trở thành rùa đen rụt đầu, lập tức ngừng kinh doanh những hoạt động có khả năng xảy ra chuyện phi pháp.

Kết quả, sự việc yên tĩnh được mấy ngày. Mễ Tam còn kiềm chế được, nhưng Trần Lượng thì không nhịn được.

Bình thường hắn luôn vung tay quá trán, lại nuôi không ít người. Cho nên một khi không có thu nhập, Trần Lượng lập tức giật gấu vá vai. Người tự nhân là đại ca như hắn sao có thể chịu được?

Sau khi hỏi thăm ý kiến của Mễ Tam mà không có kết quả, Trần Lượng quyết định tự chủ trương kéo theo một đống ông chủ nơi khác cùng với một đám quỷ đói, lặng lẽ mở lại kinh doanh mà không cần đến sự đồng ý của Mễ Tam.

“Làm sao? Ta làm đó, ngươi có ý kiến?”

Trần Lương ngẩng đầu, trừng mắt nhìn lại Mễ Tam, bên trong ánh mắt chỉ toàn là sự liều lĩnh: “Bây giờ ta đang thiếu tiền. Nếu không mở, ta và người bên dưới đều phải uống gió Tây Bắc sao.”

So sánh trình độ hung ác, Trần Lượng rõ ràng cao hơn một bậc. Nhìn thấy Trần Lượng như vậy, giọng điệu Mễ Tam dịu lại: “A Lượng, ta biết ngươi cũng không dễ dàng gì. Nhưng bây giờ không phải là lúc.”

“Ta thấy ngươi nghiên cứu binh pháp Tôn Tử đến choáng váng rồi. Đức hạnh của Ngô lão tứ là gì, ngươi còn không biết sao? Tiểu Hồng Bào rất có thể cái gì cũng không biết.”

Giọng điệu của Trần Lượng đã dịu lại nhưng vẫn không nhịn được châm chọc Mễ Tam một câu.

“Tam ca, xảy ra chuyện rồi.”

Lúc này, điện thoại Mễ Tam vang lên. Sau khi kết nối, câu nói đầu tiên của junket vang lên.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Mễ Tam ho khan một cái, cố gắng để cho giọng của mình bình tĩnh lại một chút.

“Sòng bạc xảy ra chuyện rồi.”

Junket đáp: “Rất nhiều cảnh sát xuất hiện bắt hết mọi người rồi.”

So với Trần Lượng vẫn hùng hùng hổ hổ bên cạnh, trong lòng Mễ Tam không hề gợn sóng, chỉ yêu cầu junket về nhà để tránh một thời gian.

“Tiểu Hồng Bào đã biết. Đây chính là động tác của Cẩm Tú.”

Mễ Tam chém đinh chặt sắt nói: “Ngươi không cần hoài nghi phán đoán của ta. Toàn bộ Thiên Nam, ngoại trừ Tiểu Hồng Bào, không còn người nào dám chơi chiến trận bắt sòng bài quy mô như vậy đâu.”

“Chúng ta phải làm sao?”

Mặt Trần Lượng không còn chút máu, không còn bưu hãn như vừa rồi: “Tam ca, ta sẽ nghe theo ngươi hết thảy.”

Mễ Tam im lặng vài giây: “Bình tĩnh đi, chuyện ở sòng bạc không thể giết ai, việc cần làm bây giờ là tìm người ra mặt.”

Trong khi cả hai vẫn đang to nhỏ với nhau, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra. Cảnh sát Vương đã từng bị người bên dưới Trần Lượng ép thiếu chút nữa phải cởi bỏ quần áo cùng với hai viên cảnh sát bước vào.

“Hai vị lão đại, không biết có chuyện gì không?”

Giọng điệu cảnh sát Vương tràn ngập khinh thường: “Đoán chừng các ngươi cũng biết được ta tìm các ngươi là vì chuyện gì.”

“Không thích hợp.”

Mễ Tam hỏi: “Ta nghe nói người đến Thụy Tinh là đội trị an, không liên quan gì đến các ngươi mà.”

“Ồ?”

Cảnh sát Vương mỉm cười: “Tin tức linh thông nhỉ. Ta có nói ta tìm các ngươi là vì chuyện này sao?”

Nói xong, hắn ném một xấp ảnh lên bàn trước mặt hai người, ảnh vương vãi khắp bàn, nội dung khá đẫm máu và không phù hợp với trẻ em. Một thiếu nữ gương mặt tái nhợt, ánh mắt vô hồn. Thi thể trắng bệch trong tấm ảnh khiến người ta hơi sợ.

Mễ Tam ngạc nhiên. Hắn không phát hiện Trần Lượng ngồi đối diện hắn bắt đầu trán toát mồ hôi, đồng thời sắc mặt trắng bệch.

...

Có đôi khi con người thật sự không thể đánh giá mình quá cao. Mễ Tam và Trần Lượng đã phạm phải sai lầm như thế.

Mễ Tam rất giảo hoạt, cho nên Trần Lượng rất tin phục phán đoán của Mễ Tam. Tuy nhiên, hai người đều sai ở chỗ tự cho rằng mình là một nhân vật, nhưng lại không biết Tô Bình Nam đối phó với đám lưu manh nội tình không sạch sẽ như bọn hắn lại dễ như trở bàn tay, nghiền chết bọn hắn như nghiền một con rệp.

Cái gì gọi là giấu trời vượt biển, mượn đao giết người, trong mắt Tô Bình Nam, hai người bọn hắn không xứng. Cho nên Tô Bình Nam đã tiện tay giao chuyện của hai người bọn hắn cho Lục Viễn.

Lục Viễn đã từng đánh gãy tay Trần Lượng. Không thu thập hồ sơ đen của hai người kia thì thôi, vừa thu thập xong chuyện của Trần Lượng, ngay cả Lục Viễn cũng phải giật mình kêu lên. Theo Lục Viễn, Trần Lượng chính là một tên điên.

Tối thiểu có ba vụ án mạng có liên quan trực tiếp đến Trần Lượng. Tập đoàn Cẩm Tú không phải ban ngành có liên quan, chỉ cần có bảy mươi phần trăm khả năng là được. Cảnh sát Vương là chuyên gia hình sự vừa mới được chuyển đến địa phương, có thể nói là hỏa nhãn kim tinh, chỉ cần nhìn biểu hiện của Trần Lượng, trong lòng lập tức có đáp án. Chuyện này chín mươi chín phần trăm là tên kia làm. Cho dù không có, hắn cũng có liên quan rất lớn.

“Đây là ý gì?”

Mễ Tam nhìn những tấm ảnh chụp, kinh ngạc hỏi nhưng khi ánh mắt Mễ Tam đảo qua Trần Lượng, trong lòng lập tức đánh bộp một cái.

Mễ Tam hiểu rõ Trần Lượng nhất, ánh mắt nhìn Trần Lượng trở nên âm tàn. Đã nói với tên khốn kia bao nhiêu lần rồi, đừng làm những chuyện biến thái, nhưng hắn lại không nghe. Bây giờ kiếm không ít tiền, đàn em bên dưới cũng không ít nữ nhân, nhưng hắn cứ thích chơi cưỡng hiếp, đúng là tìm chết.

Bình Luận (0)
Comment