“Xác chết trôi trên sông Đông bốn tháng trước, ông chủ Mễ có lẽ không biết nhưng ông chủ Trần thì chưa chắc.”
Lời nói của cảnh sát Vương khiến cho trái tim Trần Lượng và Mễ Tam chìm vào đáy cốc.
Trần Lượng thì chột dạ, còn Mễ Tam thì lo lắng Trần Lượng vò mẻ không sợ sứt, vạch trần những chuyện khác liên quan đến hắn. Ánh mắt hai người lặng lẽ liếc nhìn nhau một cái.
“Đi thôi.”
Vương Đông Cường không để ý đến ánh mắt hai người nhìn nhau, không kiên nhẫn thúc giục một câu, đồng thời bí mật nháy mắt ra hiệu với tâm phúc của mình.
Trần Lượng có chút ngoài ý muốn. Đối phương không có hành động khống chế hắn, tùy ý cho hắn đi đằng trước nhất. Phát hiện này khiến cho tim của hắn đập nhanh.
Trần Lượng quen thuộc với địa hình khu này nhất. Mảnh đất này là ngọn đồi phía sau nhà máy sản xuất máy móc ban đầu, là cứ điểm đặc biệt mà hắn lựa chọn sau khi phát tài. Cho nên hắn biết rõ, qua một khúc quanh khoảng mười mấy thước có một đường dốc mà người có thể trượt xuống. Phía dưới sườn núi là một chiếc xe gắn máy đã đổ đầy xăng. Chỉ cần tốc độ của hắn đủ nhanh, những người kia muốn đuổi kịp hắn là chuyện không thể nào.
“Đi nhanh chút đi.”
Một cảnh sát có chút chán ghét đẩy Trần Lượng một cái, ngay lúc này Trần Lượng đã động.
Không thể không nói, tố chất cơ thể của tên gia hỏa này không thể chê vào đâu được. Sau lưng bị đẩy một cái, Trần Lượng giả bộ thất tha thất thểu đi về phía trước mấy bước, sau đó cả người đột nhiên tăng tốc, tốc độ nhanh đến mức mọi người không kịp phản ứng.
Mễ Tam là người phản ứng nhanh nhất, lập tức ôm đầu yên lặng ngăn cản đám cảnh sát đằng sau, ngay sau đó tiếng quát chói tai mới truyền đến.
“Dừng lại.”
“Đừng chạy.”
Trần Lượng nào chịu nghe lời chứ. Bây giờ hắn chỉ hận ba mẹ hắn chỉ sinh hắn ra có hai cái chân, tốc độ không hề giảm, lên xuống mấy cái đã tuột đến giữa sườn núi, sau đó biến mất ngay khúc ngoặt không thấy đâu.
Mấy phút sau, một chiếc xe gắn máy màu đen lao ra, rất nhanh biến mất trong tầm mắt của tất cả mọi người.
“Chuyện này không có liên quan gì đến ta.”
Mễ Tam đã đứng thẳng, nhìn mấy vị cảnh sát đang tức giận thở hổn hển, mỉm cười nói: “Nhưng ta đồng ý phối hợp công việc với mọi người.”
Trần Lượng vặn xe máy hết cỡ, một đường đón gió lao vùn vụt. Hắn làm việc trái với lương tâm quá nhiều, cho nên đã sớm dự phòng cho ngày hôm nay. Hắn còn cất giấu một khoản tiền lớn ở một nơi bí mật ở Thiên Đô mà không ai biết.
“Trời đất bao la, nơi nào mà không là nhà.”
Trần Lượng cười to, mang theo sự vui mừng khi từ cõi chết trở về: “Lão tử sẽ chuyển sang nơi khác. Mấy năm sau, lão tử lại là một hán tử nổi tiếng.”
Hưng phấn và khẩn trương, tốc độ chiếc xe gắn máy nhanh như tia chớp. Trong mơ hồ, Trần Lượng có cảm giác giống như đang lái chiếc liệt hỏa chiến xa trong bộ phim Hồng Kông hắn đã xem mấy năm trước.
Ngã tư đường Kiến Hưng là con đường phải đi qua từ nhà máy đến khu đô thị. Trần Lượng không phát hiện có mấy chiếc xe tải chở đầy đá đang chạy chậm trên giao lộ.
Trần Lượng buộc phải rẽ trái bởi một chiếc xe tải chạy quá chậm, không thể thay đổi làn đường, sau đó hắn kinh hoàng phát hiện một chiếc xe tải lớn khác đang lao hết tốc lực kèm theo tiếng gầm đến.
Tiếp theo, chiếc xe máy bị hất văng như con diều giấy, rất nhiều người đi đường nhìn thấy chiếc xe máy lộn không biết bao nhiêu vòng mới ngừng lại được.
Tiếng kêu sợ hãi liên tiếp vang lên. Tài xế lái xe tải sợ đến choáng váng, sau khi dừng lại, gương mặt trắng bệch chạy đến bên cạnh Trần Lượng, tay chân có vẻ luống cuống.
“Chắc chết rồi.”
Mắt Trần Lượng dần mất đi tiêu cự. Sau đó, hắn có chút khó tin mở to mắt, bởi vì hắn nhìn thấy một người quen khiến cho hắn không thể tưởng tượng được.
Lục Viễn Cẩm Tú.
“Chuyện ảnh chụp ngươi làm rất sạch sẽ. Đáng tiếc ngươi lại chột dạ. Ngươi không phát hiện ngươi chạy quá dễ dàng sao?”
Lời nói của Lục Viễn khiến Trần Lượng phải há to miệng. Hắn dường như dùng hết tất cả khí lực của mình muốn nói cái gì đó. Đáng tiếc, cứ mỗi lần há miệng, máu lại trào ra một cách mất kiểm soát, cuối cùng hắn chỉ có thể phát ra âm thanh ặc ặc.
“Không muốn ngươi đến cuối cùng còn phải làm quỷ hồ đồ, ta sẽ tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng.”
Lục Viễn nói xong thì đứng thẳng dậy, bất đắc dĩ lắc đầu một cái rồi mới quay người rời đi.
Âm thanh hai người nói chuyện rất thấp. Cho nên, biểu hiện của Lục Viễn trong mắt đám người vây xem cũng không gây nên bất cứ hoài nghi gì. Mọi người cứ nghĩ Lục Viễn cũng giống như bọn hắn, có lòng tốt đến hỏi thăm tình huống cụ thể của đối phương mà thôi.
…
Trần Lượng chết rồi.
Mễ Tam ngồi ở đồn cảnh sát nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên không phải thỏ chết cáo buồn, ngược lại giống như trút được gánh nặng.
“Hắn chết như thế nào?”
Mễ Tam mỉm cười hỏi thăm.
Sau một khắc, câu trả lời của vị cảnh sát trẻ tuổi đã khiến nụ cười trên mặt Mễ Tam cứng lại.
“Tai nạn xe cộ.”
Dứt khoát từ chối điếu thuốc của Mễ Tam, vị cảnh sát trẻ tuổi mặt không đổi sắc nói: “Tốc độ lái xe của Trần Lượng quá nhanh, chạy lấn làn, việc này vốn thuộc về lỗi của Trần Lượng, nhưng giám đốc Lục của tập đoàn Cẩm Tú nói tuổi tác ba mẹ Trần Lượng quá già, cho nên bọn hắn vẫn đồng ý bồi thường.”
“Tập đoàn Cẩm Tú? Chuyện này có liên quan gì đến tập đoàn Cẩm Tú?”
Mễ Tam lắp bắp hỏi.
“Chiếc xe tông chết Trần Lượng là của tập đoàn Cẩm Tú.”
Lời nói sau cùng của vị cảnh sát khiến Mễ Tam có một cảm giác.
Rùng mình.
So với sự cố cầu vượt bị lún cùng với phong ba mà nó gây ra, việc Trần Lượng bị tông chết chỉ là một hòn đá nhỏ ném vào hồ nước, không tạo thành một chút gợn sóng nhỏ nào.
Phương tiện truyền thông duy nhất đưa tin là nhật báo Thiên Đô cũng chỉ đăng một mẩu tin nho nhỏ, nằm ở một góc khuất của cả một tờ báo.