Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 585 - Chương 585: Bạch Tùng

Chương 585: Bạch Tùng Chương 585: Bạch Tùng

Ban đầu rất nhiều phóng viên báo chí nhận được tin tức đều có chút hưng phấn nho nhỏ.

Một nghi phạm trong vụ phi tang xác không đầu đã tẩu thoát và tử vong ngay tại chỗ khi va chạm với một chiếc xe buýt đang chạy ngược chiều vì lái xe quá tốc độ.

Phóng sự về vụ tai nạn này rất thú vị, đây là nhận thức chung của các phóng viên. Muốn có cố sự có cố sự, muốn có huyền ảo có huyền ảo, có thể thu hút sự chú ý của nhiều độc giả, nhưng chuyện khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt đã phát sinh. Một bản thảo vốn phải được coi trọng lại bị rất nhiều tổng biên tập đập xuống bàn, cho rằng bản thảo đã bị bôi đen, khiến cho bản thảo bị xóa đến rối tinh rối mù.

Tất cả mọi người đều làm trong cùng một ngành, tự nhiên có vô số vòng tròn quan hệ. Một tới hai đi, tất cả những phóng viên đều phát hiện phù hợp hay không không phải do ta nói, mà là truyền thông Thiên Đô không dám nói về chuyện này. Chút mẩu tin tức nhỏ của nhật báo Thiên Đô khiến bọn hắn cảm thấy buồn cười.

Tin tức giật gân, có tính cố sự, có tính huyền ảo, vốn nên nhấn trọng tâm vào ba điểm này thì bài báo lại không có gì, có thể khiến ánh mắt độc giả dừng lại một giây đã là tốt lắm rồi. Đây hoàn toàn là một bài viết chỉ để hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày.

Trần Lượng chết rồi. Điều khiến cho người ta cảm thấy trùng hợp chính là xe tông chết hắn lại là xe tải chở nguyên vật liệu cho Tiểu Hồng Bào hùng bá Thiên Nam.

Một tên lưu manh có tiếng trên giang hồ lại dùng một sự cố không oanh liệt chút nào đặt dấu chấm tròn cho cuộc đời tội ác của hắn.

Sau khi viết xong dòng chữ này trên giấy nháp bằng bút than, Bạch Tùng đóng laptop lại. Hắn là một người làm văn học, có thể nói là một kẻ thất bại. Từ căn phòng nhỏ hẹp lộn xộn của hắn là có thể thấy.

“Nóng thật, lại là Tiểu Hồng Bào. Người này quả thật rất đáng sợ.”

Bạch Tùng lau mồ hôi trên trán, ra sức quạt cây quạt hương bồ trong tay.

Tháng mười nắng gắt, ai cũng biết trời nóng cuối thu như thế nào, điều hòa không khí chắc chắn là thứ xa xỉ đắt tiền, ngay cả quạt cũng không nỡ mua, cộng thêm mái tóc dài tràn ngập tính văn nghệ sĩ của Bạch Tùng, cuộc sống của hắn quả thật càng thêm khó khăn.

Bạch Tùng không phải người Thiên Đô nhưng mẹ của hắn thì phải. Từ nhỏ đến lớn, Bạch Tùng có một cảm giác đặc biệt đối với thành phố này. Bởi vì tuổi thơ của hắn là nghe những chuyện xưa của ông ngoại về Thiên Đô mà lớn lên.

Ông ngoại của Bạch Tùng cũng từng là một nhân vật phong vân trên giang hồ, nhưng làm người trọng nghĩa khinh tài, không ít người nợ ân tình, cho nên hắn mới may mắn thoát khỏi mấy lần đại kiếp. Người già thì thường hay nói nhiều, thích nhớ về chuyện xưa. Tuy nhiên, người bên cạnh đều bận rộn, thính giả duy nhất chính là Bạch Tùng khi còn nhỏ. Mưa dầm thấm đất, Bạch Tùng hiểu rất rõ những chuyện mưa gió giang hồ ở Thiên Đô trong những năm đó.

Sau khi lớn lên, Bạch Tùng tham gia vào công việc viết lách. Hắn dần dần nổi tiếng sau khi xuất bản một số bài báo, nhưng hắn vẫn không hài lòng. Hắn quyết định sẽ viết một cuốn sách làm cho hắn càng nổi tiếng hơn.

Hắn từ bỏ công việc ổn định của mình. Sau mấy năm chơi đùa, viết sách gãy kích trầm xa, tiền cũng không còn thừa lại bao nhiêu. Trong lúc hắn đang nản lòng thoái chí, một quyển tiểu thuyết huyết sắc lãng mạn vang dội ở Hạ quốc đã mang đến cho hắn hy vọng cuối cùng.

Nội dung huyết sắc lãng mạn rất đơn giản, thuộc tiểu thuyết giả sử. Nhưng tài phú và danh vọng mà quyển tiểu thuyết dã sử ghi lại chuyện cũ phong vân ở Tứ Cửu thành năm đó mang lại khiến hắn khó thực hiện.

Hắn quyết định viết một quyển tiểu thuyết liên quan đến thế lực ngầm ở Thiên Đô. Liên quan đến phương diện này, hắn có ưu thế trời sinh. Khi ông ngoại của Bạch Tùng vẫn còn khỏe, môn sinh bạn cũ của lão gia tử đến thăm vào ngày lễ ngày tết cũng không ít. Cho nên, hắn biết được rất nhiều chuyện xưa của thế lực ngầm ở Thiên Đô.

Điều quan trọng khiến hắn quyết định chính là sau khi nghe xong những câu chuyện xưa này, hắn cảm thấy những câu chuyện huyết sắc lãng mạn kia chẳng tính là gì. Hắn nhìn trình độ phức tạp và hung hãn của đám tam giáo cửu lưu ở Thiên Đô mà than thở. Hắn cho rằng nếu có thể miêu tả hết những nhân vật này, quyển tiểu thuyết của hắn nhất định sẽ gây nên tiếng vang cực lớn.

Nghĩ đến là làm, năng lực thực hiện của Bạch Tùng rất mạnh. Hắn tìm được quan hệ tốt nhất, người đã từng là môn sinh của ông ngoại hắn, Đinh Kiến.

Nói đến Đinh Kiến có lẽ rất nhiều người trẻ tuổi ở Thiên Đô không biết, nhưng nói đến Đinh khùng đánh cược thua ba ngón tay với lão bá đầu năm đó, rất nhiều người lớn tuổi sẽ nhận ra.

Đinh Kiến đã sớm rời khỏi giang hồ không chịu được sự quấy rầy của Bạch Tùng, cuối cùng đồng ý, nhưng giới hạn ba điều.

“Thứ nhất, không được nêu tên hoặc hình ảnh người còn sống.”

“Thứ hai, ta không cho ngươi viết chuyện ngươi không thể viết.”

“Thứ ba, sau khi hoàn thành, ta muốn xem trước. Ta nói có thể xuất bản thì ngươi mới được xuất bản.”

Lúc đó, Bạch Tùng cũng mặc kệ nhiều như vậy. Có thể tiến vào vòng tròn là quan trọng nhất. Cho nên, hắn đã thoải mái đồng ý. Có Đinh Kiến giúp đỡ, cộng thêm Bạch Tùng cũng đến, thời gian về dài, hắn đã có không ít bạn bè trong giới.

“Tiểu Hồng Bào? Không biết ta phải làm thế nào mới phỏng vấn được hắn.”

Bạch Tùng lẩm bẩm. Mồi hôi khiến cho mái tóc dài của hắn xoắn lại thành từng sợi, nhìn qua có chút chật vật. Hắn nhớ đến mình đã chấn động đến cỡ nào khi lần đầu tiên nghe đến cái tên này.

Bình Luận (0)
Comment