“Thiên Đô phong vân ba mươi năm.”
Quyển sách này chứa đựng tất cả hoài bão của Bạch Tùng, bắt đầu từ thế hệ ông ngoại của hắn, dựa định sẽ kết thúc sau khi Thiên Đô cải cách. Chuyện mấy năm trước đó nữa không quan trọng. Thứ nhất, bởi vì Bạch Tùng cảm thấy người thời nay không mấy hứng thú với người của niên đại đó. Thứ hai, dù sao tuổi tác của ông ngoại cũng đã cao, có rất nhiều chuyện không còn nhớ rõ. Một số đoạn kết là do Đinh Kiến giúp đỡ hoàn thiện. Cho nên, ngòi bút của Bạch Tùng nhấn mạnh miêu tả thời kỳ về sau, cũng là thời đại phong vân thế hệ lão bá đầu quát tháo.
Nói đến sự tàn khốc của những năm tháng ấy, rất nhiều người lớn tuổi lăn lộn trên giang hồ trong lúc trà dư tửu hậu nhắc lại với Bạch Tùng, gương mặt vẫn còn hiện lên sự sợ hãi.
Điều này cũng khó trách. Bắt đầu từ thời kỳ đó đến bây giờ, không nhiều kẻ ác còn sống. Dân liều mạng có thể sống đến hiện tại lại càng ít. Cho nên, những người mà Bạch Tùng thu thập tư liệu đều là những kẻ già đời làm việc bên ngoài. Tuy nhiên, thông qua những cuộc nói chuyện đó, Bạch Tùng cảm thấy hứng thú đối với một cái tên. Đó cũng là người có thủ đoạn nhất, cũng là người nổi bật nhất mà ai cũng có thể nhắc đến một cách say sưa, lão bá đầu.
Bạch Tùng nghe đến nghiện những câu chuyện như đuổi đám người tứ hải, huynh đệ Trương gia…
…
“Thất thúc…”
Bạch Tùng cung kính rót rượu: “Bây giờ lão bá đầu vẫn còn kiếm cơm ở nhà ga à? Có cơ hội thì ngươi giới thiệu cho ta với.”
“Lão bá đầu chết rồi.”
Lời nói của Thất thúc khiến cho Bạch Tùng kinh ngạc: “Hắn hung ác như vậy mà cũng chết sao? Có chuyện gì à?”
“Không phải.”
Lão Thất đắc ý nhấp một ngụm rượu, nheo mắt lại, thái độ thỏa mãn: “Đụng phải người dữ hơn thôi.”
“Dữ hơn?”
Bạch Tùng kinh ngạc. Tư liệu mà hắn thu thập là vào mấy năm trước, cũng chính là thời điểm lão bá đầu như mặt trời ban trưa, cũng không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy có một hung thần địa vị ngang với lão bá đầu xuất hiện ở Thiên Đô cả.
“Đúng, dữ nhất.”
Lần nói chuyện này là trong căn phòng cũ lão Thất ở một mình, tuy không có người thứ ba nhưng lão Thất vẫn rất cẩn thận nhìn chung quanh, sau đó mới thần bí nói một câu.
“Lão bá đầu đụng phải Tiểu Hồng Bào.”
“Tiểu Hồng Bào?”
Bạch Tùng trợn tròn mắt: “Người này là ai?”
Giác quan thứ sáu khiến cho hắn cảm thấy người này nhất định rất đặc sắc. Lão Thất kể cho hắn không ít chuyện xưa, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy người này cẩn thận như vậy.
“Không ai nói với ngươi sao?”
Lần này đến phiên lão Thất kinh ngạc: “Ngươi ngay cả hắn cũng không biết, ngươi còn viết tam giáo cửu lưu Thiên Đô làm cái gì?”
“Còn sống không?”
Câu hỏi của Bạch Tùng khiến lão Thất cười ha hả, chỉ vào tòa kiến trúc cao nhất ở Thiên Đô: “Đây không phải là sản nghiệp của Tiểu Hồng Bào à? Ngươi nói còn sống không?”
“Tập đoàn Cẩm Tú?”
Bạch Tùng lập tức phản ứng lại. Cho dù hắn có ngu đến mấy cũng phải nghe thấy tập đoàn Cẩm Tú ở Thiên Nam chứ.
“Thất thúc?”
Bạch Tùng kinh ngạc đứng lên.
“Ngươi, ngươi nói tập đoàn Cẩm Tú số một ở Thiên Nam là của Tiểu Hồng Bào?”
Nhìn lão Thất đang nheo mắt không nói lời nào, Bạch Tùng lập tức rót đầy rượu, ra vẻ lấy lòng: “Nói một chút đi.”
“Khụ khụ…”
Lão Thất uống một ngụm: “Ta già rồi, thật ra chuyện của người này, ngươi nên tìm mấy người đồng lứa mà hỏi. Nhưng chuyện lão bá đầu bị Tiểu Hồng Bào đuổi tận giết tuyệt, ta còn có thể nói cho ngươi nghe một chút.”
“Tuổi tác của Tiểu Hồng Bào không lớn, ở Ô thành đến. Nghe nói tính cách rất phóng khoáng, nhưng thủ đoạn lại rất cay độc. Nguyên nhân gây ra mâu thuẫn giữa lão bá đầu và Tiểu Hồng Bào nghe nói là vì tìm một người…”
Ánh nắng ngoài phòng sáng rực, nhưng Bạch Tùng nghe như si như say. Cho đến nay, hắn đều cho rằng đám tam giáo cửu lưu Thiên Đô hung hãn phức tạp, nhưng mãi vẫn không tìm được một mãnh nhân có thể đứng đầu. Không ngờ thật sự xuất hiện một tên gia hỏa bễ nghễ, hung hãn, có thể ép đám dân liều mạng đến không thở nổi.
“Cho nên, tàn nhẫn nhất Thiên Nam hiện nay chính là Tiểu Hồng Bào. Hơn nữa, với thành tựu hiện tại của hắn, cho dù tương lai hắn rớt đài, cũng không ai có thể vượt qua hắn.”
Lão Thất lải nhải thật lâu định nghĩa về Tô Bình Nam.
“Ta nghĩ ta đã có nhân vật chính cho quyển sách của mình.”
Bạch Tùng nghe xong, ngây ra cả nửa ngày: “Ta muốn viết về hắn.”
…
“Ngươi nhất định phải làm như vậy?”
“Ta nhất định.”
Sắc mặt Mễ Tam tái nhợt, giọng điệu nói qua điện thoại rất cay độc: “Bây giờ ta chạy cũng không dám chạy, tránh cũng không dám tránh, chỉ có thể buông tay đánh cược một lần.”
“Tiền ngươi cũng không ít mà, Tiểu Mễ. Có số tiền đó, ngươi có thể tiêu sái cả một đời, cần chi phải cá chết lưới rách chứ?”
Giọng nói trong điện thoại có chút già nua.
“Ngươi cho rằng ta không muốn sao?”
Trong giọng nói của Mễ Tam không còn sự cung kính ngày thường: “Tiểu Hồng Bào sẽ không bỏ qua cho ta. Ta nhất định sẽ chết trên đường chạy trốn. Chi bằng ta tìm đường sống trong chỗ chết, có lẽ sẽ còn cơ hội sống sót.”
Tuyệt không chịu thua. Nam nhân Mễ Tam xứng với tên tuổi mà mình tạo dựng trong những năm qua. Trần Lượng chết khiến cho hắn quyết định liều chết đánh cược một lần.
“Không cần mượn cớ. Nếu ta xảy ra chuyện, những vật kia nhất định sẽ được đưa đến ban ngành có liên quan. Mọi người ngồi cùng trên một chiếc thuyền, ai cũng không chạy được.”
Mễ Tam có chút điên cuồng.
Đầu dây bên kia im lặng, thật lâu sau mới lên tiếng: “Biết rồi, do ngươi ra mặt, ta ở sau lưng đẩy một cái. Nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng.”