Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 587 - Chương 587: Diệp An Ninh

Chương 587: Diệp An Ninh Chương 587: Diệp An Ninh

“Lá chắn vàng, được rèn bằng máu, thể hiện sức mạnh trong hoàn cảnh khó khăn.”

Diệp An Ninh cầm xấp hồ sơ, miệng hát ca khúc lưu hành nhất mấy năm trước, khí tức thanh xuân mười phần.

Giống minh tinh hơn là cảnh sát.

Đây là đánh giá của tất cả mọi người trong hệ thống quen biết với Diệp An Ninh.

Đánh giá này không phải là không có lý. Diệp An Ninh có một gương mặt hoàn mỹ, ngũ quan tinh xảo, mũi cao thẳng, phối hợp với làn da trắng nõn như ngọc, nhìn thế nào cũng không giống nữ cảnh sát tổ chuyên án tuyến đầu Lục Phiến Môn.

Hôm nay là ngày thứ mười nàng làm việc ở Thiên Đô. Diệp An Ninh là sinh viên hàng đầu đại học cảnh sát, thiên phú kiểm tra vết tích của nàng cao đến mức khiến người ta phải líu lưỡi. Thậm chí nàng còn lấy được bằng Thạc sĩ về phương diện này.

Vốn Diệp An Ninh không phải công tác ở Thiên Đô, mà là làm thư ký ở tỉnh Việt. Kết quả mấy ngày trước, một vụ đại án rơi vào thế bí, nàng được người đứng thứ ba ở tỉnh Thiên Nam, đồng thời cũng đã từng là sư phụ của nàng - Lưu Ba Đào điều động đến Thiên Đô, làm việc ở tuyến đầu.

Đối với kết quả này, Diệp An Ninh thật sự rất vui.

Nàng thật sự không muốn làm công việc văn phòng. Một nữ hài với bầu nhiệt huyết lựa chọn cái ngành này chính là muốn xông lên tuyến đầu. Nàng đến, thật ra rất nhiều người đều không chịu phục, bởi vì nàng không giống như đã từng làm cái ngành này mười hai năm. Kết quả không phụ sự kỳ vọng của Lưu Ba Đào, chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi, Diệp An Ninh đã phát hiện một số manh mối quan trọng, kết thúc vụ án một cách đẹp mắt, nhanh chóng đứng vững gót chân.

“Diệp Tử, trông vui quá nhỉ. Hôm nay không có việc gì thì chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nhé.”

Người lên tiếng là Tiểu Vũ nổi tiếng liều mạng của tổ chuyên án. Diệp An Ninh đến khiến cho đám gia hỏa chưa lập gia đình nổi điên lên, bắt được cơ hội là chạy đến trước mặt nàng.

“Không được, sư phụ tìm ta có việc.”

Diệp An Ninh mỉm cười khoát tay, để lại bóng lưng khiến Tiểu Vũ ngẩn ngơ ra đó.

“Sư phụ, ngươi tìm ta?”

Tiến vào văn phòng của Lưu Ba Đào, biểu hiện của Diệp An Ninh trở nên nghiêm túc. Nàng am hiểu nhất chính là tìm ra vấn đề từ những chi tiết. Nhân viên phòng làm việc của thầy không ít. Người nào nhìn qua cũng mạnh mẽ hữu lực, thậm chí có mấy tướng tài cũng quy củ ngồi đó, không nói một lời.

“Đến rồi à, Tiểu Diệp Tử.”

Năm nay Lưu Ba Đào đã gần sáu mươi, hai bên tóc mai bạc trắng. Do thường xuyên thức khuya làm việc, nhìn hắn có vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn rất có thần, nhìn qua là người không dễ trêu chọc.

“Ngươi bớt hút thuốc đi, cẩn thận ta mách sư mẫu đấy.”

Vừa rồi xuống, Diệp An Ninh đã thấy sư phụ ném điếu thuốc lá đã hút trong tay đi, chuẩn bị đốt điếu thứ hai, nhịn không được liền nói một câu.

Trong toàn bộ hệ thống, người dám nói với Lưu Ba Đào có danh xưng Thần Mặt Than như vậy cũng chỉ có một mình Diệp An Ninh. Lưu Ba Đào trừng mắt nhìn học trò của mình, nhưng nhìn thấy gương mặt quật cường của nàng, hắn cũng đành bất đắc dĩ bỏ điếu thuốc trong tay.

“Được rồi, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ.”

Lưu Ba Đào gõ bàn một cái: “Các vị đang ngồi ở đây đều do ta đích thân chọn lựa ra. Ta quyết định tin tưởng vào các ngươi. Trước khi cuộc họp bắt đầu, ta xin nhấn mạnh tính bí mật của cuộc họp này.”

Dừng lại, hắn quan sát sắc mặt của tất cả mọi người. Nhìn thấy tất cả đều là sự kiên nghị, hắn mỉm cười hài lòng rồi nói tiếp: “Nội dung hội nghị, tuyệt mật.”

Diệp An Ninh lập tức chấn động.

Đây mới là cuộc sống mà nàng mong muốn. Từ nhỏ, lý tưởng của nàng chính là làm một cảnh sát trừ bạo an dân. Cuộc sống văn phòng nhàm chán thiếu chút nữa đã khiến cho nàng từ bỏ cái nghề này.

“Cạch!” Màn cửa phòng lập tức được kéo xuống, trong phòng trở nên tối hẳn. Lưu Ba Đào chậm rãi mở máy chiếu.

Tiếng máy chiếu vang lên, một tấm hình xuất hiện trên màn hình.

Hizz!

Trong phòng rất yên tĩnh, Diệp An Ninh nghe rất rõ có rất nhiều âm thanh hít một hơi vang lên. Điều này khiến cho nàng không khỏi kinh ngạc. Xem ra, đa số người trong phòng đều nhận biết người trong ảnh. Nhưng vì sao người này lại khiến cho đám thiết hán mặt không đổi sắc trong gió tanh mưa máu lại ngạc nhiên đến như vậy? Mang theo nghi vấn, Diệp An Ninh chăm chú nhìn tấm ảnh trên màn hình.

Người trong tấm ảnh mặc áo vest màu xanh nhạt, còn rất trẻ, ánh mắt sắc bén, sau lưng có một nam nhân rất cao, hẳn là do phóng viên chụp được trong một cuộc họp nào đó.

“Tô Bình Nam, chủ tịch tập đoàn Cẩm Tú.”

Giọng điệu Lưu Ba Đào có chút khó xử: “Có người tố cáo hắn có liên quan đến một vụ tai nạn xe cộ mấy ngày trước.”

"Người chết là Trần Lượng.”

Lưu Ba Đào tiếp tục di tới di lui trên máy chiếu: "Tư liệu về người này đã đặt trên bàn của các ngươi, hắn là một tên cặn bã, nói thật hắn chết ta rất vui.”

Tất cả những người ngồi đây cũng là một tay Lưu Ba Đào đề bạt, hắn nói chuyện cũng không che giấu: "Trong một lần sở cảnh sát đường Vĩnh An điều tra hắn, hắn đột ngột chạy thoát và bỏ trốn, sau đó chết trong một tai nạn xe hơi."

"Sếp à!"

Người giơ tay là một nam tử khuôn mặt chữ điền có bộ râu quai nón. Diệp An Ninh biết hắn, hắn là Tiền Quốc Hào, một hán tử dũng mãnh luôn xông lên tuyến đầu.

“Nói đi.”

Lưu Ba Đào dừng lại.

"Người chịu trách nhiệm về sự việc này là một chiến hữu của ta. Sau này toàn bộ quá trình cũng đã điều tra, không nghi ngờ gì nữa."

Trong tay Tiền Quốc Hào nắm rất nhiều chuyện, hắn được điều động tới đây nội tâm vốn là hơi không tình nguyện: "Xe gây tai nạn đúng là của Cẩm Tú, nhưng giao lộ kia mỗi ngày có ít nhất hơn trăm chiếc xe lớn vận chuyển đá, tốc độ xe của tên khốn kia nhanh như vậy, xảy ra tai nạn là rất bình thường.”

Lưu Ba Đào im lặng.

Đây cũng là quan điểm ban đầu của hắn, nhưng Mễ Hổ Anh của công ty Phú Lợi đã báo danh tính thật, hơn nữa phía trên mình cũng có không ít chuyện, cấp trên có vài vị tỏ vẻ đồng ý, do đó dưới áp lực đã thành lập một tổ nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment