“Ta cảm thấy mọi người tốn nhiều sức lực như vậy để điều tra một thứ mà nguyên nhân và quá trình của nó đã quá rõ ràng."
Tiền Quốc Hào nói xong im lặng ngồi xuống, Diệp An Ninh nhìn bốn phía phát hiện vậy mà có rất nhiều người tỏ vẻ đồng ý.
“Cầu vượt thì sao? Vụ sập cầu đoạn 925? Sự mất tích của đại ca trước kia ở nhà ga xe lửa nữa."
Lời tiếp theo của Lưu Ba Đào khiến tất cả mọi người khiếp sợ: "Chẳng lẽ Mễ Tam tự từ bỏ nền tảng của mình, hắn dùng ba năm khổ sở đi vu khống một người? Các ngươi nghĩ có thể không?”
Cả hội nghị im phăng phắc.
”Còn nghi vấn gì nữa không?”
Lưu Ba Đào giống như một con sư tử, trong ánh mắt tràn đầy hưng phấn. Hắn đã thu thập được rất nhiều tư liệu của Tô Bình Nam, mặc dù thoạt nhìn tất cả mọi chuyện đều không có sơ hở nhưng bản năng bốn mươi năm hành nghề nói cho hắn biết trong đó nhất định có vấn đề.
Sự khó chơi của đối thủ đã kích thích hùng tâm tráng chí của vị Liêm Pha (*) chưa già Lưu Ba Đào.
(*)Liêm Pha: là danh tướng thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
“Tiểu Hồng Bào tàn độc nhất của Thiên Đô, ha ha.”
Lưu Ba Đào phát ra một tiếng cười lạnh: "Tên có thể gọi sai nhưng biệt danh thì không thể sai, các ngươi đừng nói với ta rằng các ngươi không biết!"
“Đương nhiên, ta cũng biết Tô Bình Nam có mối quan hệ rộng lớn, trọng nghĩa khinh tài, mạng lưới quan hệ phức tạp đáng sợ. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, mặc dù Trần Lượng là cặn bã, Tiểu Hồng Bào hắn cũng không thể thay trời hành đạo!”
Lưu Ba Đào đập mạnh xuống bàn.
Hội nghị diễn ra rất dài, sau khi hội nghị kết thúc, đôi mắt như làn nước mùa thu của Diệp An Ninh hơi hoảng hốt. Tuy rằng nàng cũng làm văn thư lâu rồi, nghe thấy không ít vụ án nhưng đây là lần đầu tiên ngoài đời nghe được nhân vật như vậy.
Gia sản trăm triệu, thuộc hạ nhiều vô số, làm ăn sạch sẽ nhưng thủ đoạn lại mạnh mẽ kinh ngạc. Nói tóm lại, đây là một nhân vật kiêu hùng phức tạp đến đáng sợ.
Lần đầu tiên trong đời, Diệp An Ninh nảy sinh lòng hiếu kỳ mãnh liệt đối với một người.
Trên đời không có bức tường nào không lọt gió.
Trong khi Diệp An Ninh tò mò Tô Bình Nam là nhân vật gì, đoàn người Cẩm Tú vừa mới ra sân bay Thiên Đô.
Vừa xuống máy bay, điện thoại của Tô Bình Nam lập tức vang lên.
”Alo?”
Tô Bình Nam nhìn số điện thoại xa lạ, hơi nhíu mày vẫn nhận lấy.
Bây giờ số điện thoại trước kia của hắn đã giao cho Văn Tiểu Địch, số mới rất bình thường, rất ít người biết.
Khi cuộc gọi tiếp tục, khuôn mặt vô cảm của Tô Bình Nam có chút ảm đạm: “Biết rồi, hôm khác chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Thấy Tô Bình Nam cúp điện thoại, Lục Viễn đến sân bay đón, vừa khom người đi lên giúp Tô Bình Nam mở cửa xe vừa nói: "Trần Lượng chết rồi, Mễ Tam ra đầu thú, thừa nhận chuyện mở địa điểm đánh bạc và cho vay nặng lãi, tiểu tử này rất thông minh.”
“Vĩnh viễn không nên xem thường các nhân vật nhỏ.”
Tô Bình Nam lên xe, ra hiệu cho Lục Viễn ngồi cùng mình: "Ta đã biết chuyện rồi, người này tránh nặng tìm nhẹ muốn rửa sạch bản thân đồng thời cắn chúng ta một cái.”
Lục Viễn nghi hoặc: "Hắn có thể làm được từng bước như thế này sao?”
Tô Bình Nam mặt không chút thay đổi: "Ta đã xem thường người kia rồi, thật là thú vị, chuyện này không đơn giản, đằng sau hậu trường nhất định là có người giật dây.”
Khoát tay ra hiệu cho Lục Viễn không cần nói chuyện, Tô Bình Nam xoa huyệt thái dương suy nghĩ mấy phút, sau đó ánh mắt hung ác: “Thiên hạ không có chuyện dễ dàng như vậy, Mễ Tam dám làm như vậy đơn giản là do hắn cho rằng hắn đã làm nhiều chuyện rất sạch sẽ, nếu hắn muốn ngồi tù để giữ bình an, vậy thì cứ để cho hắn ngồi đi.”
“Mễ Tam không thể xóa sạch sẽ như vậy đâu, nhất định hắn có chỗ sơ sẩy, đi điều tra rõ ràng, ta muốn cả đời này hắn không ra tù được.”
Tô Bình Nam châm xì gà, giọng nói độc ác.
“Ta sẽ đi làm.”
Lục Viễn gật đầu: “Đào ba thước đất ta cũng cho hắn toại nguyện.”
Có một cuộc điện thoại đến từ một người không thể ngờ tới. Đại thư ký thân cận của ba Mạnh Hiểu Hiểu, nếu nói không có sự cho phép Mạnh phụ, Tô Bình Nam tuyệt đối sẽ không tin.
Về phần tại sao Mạnh phụ lại làm như vậy thì Tô Bình Nam loáng thoáng suy đoán, bây giờ đối phương đang ở một điểm mấu chốt, xem ra Mạnh phụ biết không có hy vọng gì nên muốn đặt cược một phen.
Chuông điện thoại lần lượt vang lên, nụ cười trên mặt Tô Bình Nam càng ngày càng đậm, đường nét của toàn bộ sự việc đã hoàn toàn xuất hiện rõ ràng trong đầu hắn. Điều này không làm cho hắn vui vẻ, điều khiến hắn vui là tình hữu nghị của tập đoàn Cẩm Tú đang dần đơm hoa kết quả.
Đoàn xe Mercedes đen bóng nhanh chóng biến mất ở cuối sân bay Thiên Đô.
…
Thiên Đô, ánh đèn mờ nhạt.
“Tiểu Diệp Tử, ăn rau nhiều một chút đi.”
Lưu Ba Đào về đến nhà mang một chiếc tạp dề kẻ sọc, vỗ tay ngồi xuống, hoàn toàn không còn bộ dáng mạnh mẽ ở cơ quan: “Hôm nay sư mẫu ngươi đi thăm nhà mẹ, ngươi nếm thử tay nghề của ta đi.”
“Vâng.”
Diệp An Ninh híp mắt giống như trăng lưỡi liềm, vui vẻ gắp một miếng sườn chua ngọt lên: “Vì tay nghề của ngươi, ta sẽ không giảm cân nữa.”
“Con bé này, chúng ta làm nghề này gầy quá cũng không được, ăn rau giá đỗ không bắt được người xấu đâu.”
Lưu Ba Đào cười nói, hắn vô cùng hài lòng với nữ đệ tử của mình.
Có rất nhiều phân tích chi tiết nhỏ hắn cũng không theo kịp suy nghĩ của đối phương.
“Biết rồi, ngươi chỉ có thể uống một chén thôi đó.”
Mấy ngày nay Diệp An Ninh tới Thiên Đô ăn chực cơm ở nhà Lưu Ba Đào, sư nương không có ở đây, trọng trách trông chừng sư phụ uống rượu dĩ nhiên rơi vào tay nàng.