Hiệp sĩ bàn phím và người tranh cãi trên mạng luôn có nhiều vô số, rất nhiều người chỉ bám riết một câu: “Ngươi đã gặp mặt Tô Bình Nam chưa, ngươi đã từng tham dự vào những chuyện này chưa?”
Đại thần câm lặng.
Khi hắn còn là kẻ vô danh tiểu tốt thì Tô Bình Nam đã như mặt trời ban trưa, hơn nữa trọng tâm của Cẩm Tú đã không còn ở Thiên Nam từ lâu, với cấp bậc của hắn mà muốn gặp Tô Bình Nam một lần thì cực kỳ khó khăn.
Truyện được tranh cãi ầm ĩ nhưng tác giả Bạch Tùng lại chưa từng nói nửa câu, thậm chí trong một chương trình nổi tiếng ở Cảng thành, hắn còn bị những người dẫn chương trình tò mò "dội bom" suốt nửa tiếng đồng hồ cũng không nói ra một chữ.
…
Lúc này Bạch Tùng còn đang lặng người nhìn Tô Bình Nam đang mỉm cười, đương nhiên hắn không thể tưởng được sau này sách của mình sẽ gây ra chấn động gì nhưng bây giờ trong mắt hắn lại tràn ngập hứng thú.
Bạch Tùng là một nhân viên chuyên viết lách, có thể nói năng lực phân tích của hắn khá mạnh mẽ. Tiểu Hồng Bào ngang nhiên tìm đến người làm công vụ, chắc là trong đó có nhiều uẩn khúc lắm đây. Nghĩ thế, thân thể Bạch Tùng bất giác kích động đến run lẩy bẩy.
…
“Được.”
Gương mặt lạnh lùng của Lưu Ba Đào nặn ra một nụ cười miễn cưỡng. Hắn gật đầu, đồng thời dùng ánh mắt ngăn mấy học trò hôm nay mới tới, ra hiệu bảo Lý Long mang theo một cái ghế dựa tới.
“Ai vậy?”
Lý Long nhìn Diệp An Ninh với ánh mắt thắc mắc.
Hắn công tác ở tiền tuyến đã lâu, vì tính cách cứng cỏi và thân thủ nhanh nhẹn, hắn đã phá được rất nhiều vụ án, lần đầu tiên hắn ngửi thấy sự nguy hiểm ẩn chứa trên người đối phương.
Diệp An Ninh im lặng lắc đầu không trả lời. Đôi mắt như làn nước mùa thu nhìn chằm chằm Tô Bình Nam một khắc không muốn rời.
Nếu nói Diệp An Ninh am hiểu nhất là cái gì, thì đó chắc chắn là phân tích vấn đề từ chi tiết. Hôm nay hiếm có dịp tiếp xúc gần, đây chắc chắn là cơ hội tốt nhất để cho nàng quan sát.
“Đã làm phiền rồi.”
Tô Bình Nam quen thuộc ngồi xuống, Đỗ Cửu lập tức giúp rót đầy một ly bia, nhìn thấy vết chai trên tay Đỗ Cửu, mắt Lý Long híp lại.
“Nhân tình thế sự chính là giang hồ.”
Tô Bình Nam cũng không vì thân phận mấy người này mà quanh co lòng vòng: “Nhất định là sếp Lưu hiểu được đạo lý ta nói.”
Hắn khoát tay, mấy người Đỗ Cửu lập tức khom người lui xuống, hành động chỉnh tề có quy tắc của cấp dưới khiến Diệp An Ninh nhíu mày.
Nam nhân này nói chuyện mạnh mẽ, giọng điệu thẳng thắn, cử chỉ giơ tay nhấc chân nhanh nhẹn dứt khoát, từ mấy điều này xem ra người này rất tuân thủ kỷ luật.
“Không hiểu.”
Lưu Ba Đào cười xã giao: “Ta chỉ biết xã hội cần ổn định, giang hồ gì đó không nên tồn tại. Tô tổng là quý nhân công việc bận rộn vậy mà cũng có tâm tình đến nơi như thế này uống rượu, làm cho ta thấy thật ngạc nhiên.”
Nghe câu trả lời xỉa xói bóng gió của Lưu Ba Đào, biểu cảm Tô Bình Nam không chút thay đổi, giơ ly lên: “Ta xuất thân con nhà nghèo, những nơi như thế này đương nhiên có thể đến, huống chi ở đây còn có một ít cổ phần của ta. Ly này kính sếp Lưu thiết diện vô tư.”
Lưu Ba Đào rất nể mặt cầm lấy ly bia chạm vào ly Tô Bình Nam, sau khi uống hết một hơi thì nhếch miệng: “Bây giờ người Tô tổng qua lại không phải là dân đen nữa, vậy mà chuyện của lão Lưu ta có thể truyền đến tai Tô tổng, xem ra Tô tổng là người có tâm.”
Trong mắt Diệp An Ninh, sau khi sư phụ mình nói ra những lời này, tuy rằng biểu cảm của Tô Bình Nam không có gì thay đổi nhưng đồng tử mắt hắn đã thu nhỏ lại, chắc chắn là hơi tức giận rồi.
Những lời này vừa nói ra, cho dù người ở đây có ngu ngốc đến đâu cũng nhìn ra dường như Lưu Ba Đào và Tô Bình Nam rất bất hòa, trong phút chốc bầu không khí giống như dừng lại.
“Ngươi sai rồi.”
Tô Bình Nam đặt ly xuống, cất giọng mỉa mai: “Không phải ta có tâm, mà là ta tò mò. Ta thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc vì sao sếp Lưu lại làm như vậy, phải biết rằng ở nhầm đội có đôi khi sẽ vạn kiếp bất phục.”
“Chính nghĩa sẽ không đến muộn.”
Khi Lưu Ba Đào nói ra những lời này, dường như trên mặt hắn và các học trò cấp dưới của hắn có ánh hào quang thiêng liêng.
“Ha ha.”
Tô Bình Nam tựa như đang nghe một chuyện gì rất buồn cười, cười ngửa tới ngửa lui cực kỳ vui vẻ: “Hàng năm Cẩm Tú đều trợ giúp người già yếu bệnh tật một số tiền rất lớn, ngươi nói chính nghĩa với ta à?”
(Ý Tô Bình Nam mỉa mai nếu trên đời có chính nghĩa công bằng thì sao người già yếu bệnh tật phải cần tư nhân như hắn trợ cấp nhiều tiền như thế.)
Sau khi không còn ai cười nữa, Tô Bình Nam đặt một tấm danh thiếp xuống: “Ta rất mong muốn làm bạn với ngươi, cần gì thì có thể gọi điện cho ta.”
Dứt lời Tô Bình Nam đứng dậy: “Đi nhầm đường sẽ té ngã.”
“Đúng rồi.”
Tô Bình Nam đi một bước rồi quay trở về, cười tủm tỉm giơ ly bia chưa uống miếng nào lên: “Kính chính nghĩa.”
Đến cũng nhanh, đi cũng nhanh. Tô Bình Nam chỉ uống một ly thì lên xe đi, sau khi đoàn xe của Tô Bình Nam biến mất ở chợ đêm, bầu không khí bốn phía dần dần náo nhiệt trở lại, tựa hồ chuyện Tô Bình Nam ghé qua giống như một ảo giác.
Diệp An Ninh nhìn người Duy Ngô Nhĩ xung quanh lập tức tản ra, cấp bậc nguy hiểm của nam nhân này lập tức tăng lên mức cao nhất trong lòng nàng. Người có thể ra tay áp chế đám hán tử thô kệch không sợ trời không sợ đất đến mức này nhất định là người có thủ đoạn cực kỳ tàn bạo.
"Nhìn ra gì không?”
Tô Bình Nam không có chút nào không vui, cười hỏi Lục Viễn.
"Người này phù hợp với phân tích trên tư liệu, tính cách cố chấp bảo thủ, còn có hơi chú ý đến chuyện vụn vặt."
Lục Viễn trả lời nhanh chóng: “Nhưng không loại trừ khả năng hắn đang diễn trò trước mặt nhiều người. Nhưng sao đại ca đến gặp hắn làm gì?”
“Hãy nhớ kỹ một câu.”
Tô Bình Nam chăm chú nhìn phong cảnh lướt qua nhanh ngoài cửa sổ: “Chúng ta ở vị trí hiện tại nhất định phải nhớ kỹ, có thể dùng thế lực thì sẽ không dùng sức, có thể dùng tiền thì tuyệt đối không dùng dao.”