Đoàn người Lưu Ba Đào hùng tâm tráng chí hứng khởi uống rượu đã bị một ly bia của Tô Bình Nam làm cho bầu không khí trở nên ảm đạm.
Dưới ánh đèn sáng ngời của quầy hàng bên đường, một tấm danh thiếp vàng nền đen lẳng lặng đặt ở đó, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Kể chi nhàn rỗi tháng ngày, đầu xanh đến lúc bạc phai mái đầu."
Lý Long tiện tay cầm lên đọc thành tiếng.
Hắn đã biết rõ chân tướng sự việc từ Diệp An Ninh, cầm danh thiếp bĩu môi: “Tên này thật là ngạo mạn.”
Hắn hơi ngạc nhiên khi thấy mấy phục vụ bàn người địa phương Thiên Nam đều không nói gì, ngay cả sắc mặt Lưu Ba Đào cũng trầm lặng như đang suy nghĩ điều gì.
Tiệc rượu kết thúc.
Diệp An Ninh trở lại văn phòng chuyên gia riêng biệt của đơn vị vẫn nhíu chặt lông mày xinh đẹp, gương mặt trầm tư.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Lý Long nhanh chóng bước vào, ôm một xấp tài liệu dày cộp về tập đoàn Cẩm Tú mấy năm gần đây đặt lên bàn.
“Tại sao?”
"Diệp An Ninh quay đầu lại, gương mặt nghiêm túc: “Tại sao Tô Bình Nam lại gặp sư phụ, điều đó hoàn toàn không cần thiết, mục đích của hắn là gì?”
Đại bộ phận cấu tạo trong đầu Lý Long đều là cơ bắp, hắn nhìn thấy bộ dạng của Diệp An Ninh thì lập tức cảm thấy đau đầu, thời còn đi học Diệp Tử cực kỳ thích lý luận, thường xuyên lôi kéo bọn hắn phân tích một ít dữ liệu, điều này chính là cực hình đối với một người như hắn.
“Khiêu khích.”
Lý Long thuận miệng trả lời, chân lặng lẽ tăng tốc, sợ bị người bạn học cũ này kéo lại phân tích giống như trước kia.
“Không thể nào.”
Diệp An Ninh không chú ý tới động tác của Lý Long, vẫn nhíu mày lẩm bẩm: “Ta phân tích cách làm việc của người này, hắn làm việc rất có mục đích, tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô nghĩa như vậy, nhất định là hắn có mục đích gì đó.”
“Rốt cuộc thì là gì?”
Diệp An Ninh nằm sấp trên bàn lâm vào trầm tư.
…
“Đã trở lại?”
Mạnh Hiểu Hiểu vừa vào cửa thì nhìn thấy ba mình đang bưng một chén trà, ngồi cười trên sô pha phòng khách.
“Sớm như vậy sao?”
Mạnh Hiểu Hiểu đã quen với sự bận rộn của ba, nàng còn giơ tay nhìn thời gian, còn chưa tới bảy giờ tối.
“Công việc mấy ngày trước cũng làm xong, hôm nay không bận. Mẹ ta đâu?”
Mạnh Hiểu Hiểu vừa trả lời vừa thay dép lê: “Ngươi muốn ăn gì để ta thay quần áo đi mua.”
Mẹ ngươi đã đi chợ rồi, ngồi xuống nói chuyện vài câu.
Mạnh phụ lắc đầu, vỗ vỗ sofa ra hiệu cho con gái ngồi xuống: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Dạ.”
Mạnh Hiểu Hiểu cười đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết: “Ba, có việc gì cần ta giúp à?”
Mạnh phụ trừng mắt nhìn con gái mình một cái: "Thế nào, nói chuyện với ngươi thì là tìm ngươi giúp đỡ à?”
Mạnh Hiểu Hiểu cười tủm tỉm ngồi trên sô pha nhìn ba mình.
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo khoác màu cam thon gọn, hoa văn rất độc đáo, bên dưới phối với một chiếc quần jeans eo cao, thoạt nhìn cực kỳ nữ tính.
“Gần đây ngươi không đi tìm Tiểu Tô à?”
Câu đầu tiên của Mạnh phụ khiến gương mặt Mạnh Hiểu Hiểu hơi ửng đỏ, nàng nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Một tháng gần đây ta đang làm một bộ phim tài liệu, hơn nữa hắn cũng bận rộn, không cách nào liên lạc được.”
“Sao vậy? Ngươi có chuyện gì cần tìm hắn à?”
Trong lòng Mạnh Hiểu Hiểu không khỏi mừng thầm, trong mắt nàng nam nhân của nàng không có điều gì là không làm được, nếu như ba cần hỗ trợ thì chắc chắn sau này quan hệ của hai người sẽ phát triển rất tốt.
“Đi gặp hắn giúp ta đưa cái này cho hắn.”
Mạnh phụ trầm ngâm một chút rồi đem một túi hồ sơ giao cho Mạnh Hiểu Hiểu.
“Phải nhanh một chút.”
Cũng hơn một tháng nay Mạnh Hiểu Hiểu không gặp Tô Bình Nam, bây giờ sau khi nhắc vài câu lòng nàng thấy phấn khởi, muốn lập tức bay đến bên cạnh nam nhân của mình. Có điều ánh mắt của ba khiến cho kiềm lại ước muốn đi ngay. Nàng vâng lời cúi đầu đáp một tiếng, trịnh trọng ngoan ngoãn khẽ cất đồ vào.
Ba mình cẩn thận hẳn là có lý do, nam nhân nhà mình càng thêm thâm trầm đáng sợ, Mạnh Hiểu Hiểu vốn thông minh lập tức hiểu được vật này không đơn giản nên hành động rất nghiêm túc.
Nàng hành động chậm chạp lại khiến Mạnh phụ hơi nóng nảy.
“Người trẻ tuổi có lối sống của những người trẻ tuổi, không cần phải ở nhà nghe chúng ta nói những lời lẽ tầm thường, những gì nên làm thì làm đi.”
Nghe ba nói, Mạnh Hiểu Hiểu ngạc nhiên ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên nàng thấy ba mình vội vàng như vậy nên hơi lo lắng.
“Ba, không có việc gì chứ?”
“Không sao đâu.”
Mạnh phụ phất tay: “Về sớm một chút, buổi tối con gái về nhà một mình không an toàn.”
Sau khi nói xong, Mạnh phụ bật cười lắc đầu.
Cũng là mình lo lắng nhiều, có Tô tiểu tử thì có gì không an toàn chứ.
…
Trong khi Mạnh Hiểu Hiểu đang trên đường đến tòa nhà Cẩm Tú, Tô Văn Văn cũng đưa ra nghi vấn giống Diệp An Ninh.
“Nam ca, ngươi đến gặp Lưu Ba Đào kia làm gì?”
Tô Văn Văn giống như huynh đệ ruột thịt của Tô Bình Nam nên hắn cũng không che dấu.
“Truyền một tín hiệu.”
Tô Bình Nam đang hưởng thụ mười ngón tay massage dịu dàng linh hoạt, híp mắt lại: “Chuyện của Mễ Tam chỉ là một nguyên nhân dẫn đến mà thôi, địa vị và lực lượng của Lưu Ba Đào không đủ để hắn có lá gan điều tra Cẩm Tú."
Tô Văn Văn đăm chiêu gật đầu.
“Có ai đó đứng sau hắn.”
Tô Bình Nam phất tay ra hiệu cho Ôn Uyển đi ra ngoài trước, chờ nữ nhân đóng cửa lại mới nói tiếp: “Nhưng che dấu rất sâu, ta có ba đối tượng hoài nghi.”
Tô Bình Nam nói tên của ba lãnh đạo cao cấp Thiên Đô: “Theo như phân tích tình huống lai lịch của người đó, hẳn là một trong số bọn hắn.”
Tô Văn Văn không nói gì, gương mặt rất âm trầm.
Tô Bình Nam trừng mắt nhìn hắn một cái: “Dùng thế được thì không dùng sức, dùng tiền được thi không cần đao. Những lời này ta vừa mới cảnh cáo Lục Viễn, hôm nay cũng tặng cho ngươi.”
Tô Bình Nam thấy Tô Văn Văn lập tức đứng lên khom người nhận sai thì thở dài: “Bây giờ chúng ta đạt đến được vị trí này rồi thì thủ đoạn rất quan trọng. Một số cách trước đây không phù hợp với thời đại bây giờ, vì vậy chúng ta phải học cách thay đổi.”
“Ta hiểu rồi.”