Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 594 - Chương 594: Vậy Thì Làm Đi

Chương 594: Vậy thì làm đi Chương 594: Vậy thì làm đi

Tô Văn Văn vốn sùng bái Tô Bình Nam cuồng nhiệt, nên hắn xem tất cả lời nói của đại ca mình đều như thánh chỉ mà nghe theo.

“Ta đi gặp Lưu Ba Đào là muốn nói cho hắn biết ta có thể đàm phán với người phía sau kia, ta cần xác định đối phương là ai.”

Tô Bình Nam híp mắt: “Biết là ai thì sẽ biết mâu thuẫn rốt cuộc ở chỗ nào, biết được nguyên nhân gì đáng để đối phương làm ra hành vi này, sau đó chúng ta có thể phản kích.”

Nhìn Gương mặt nghiêm túc của Tô Văn Văn, Tô Bình Nam xua tay ra hiệu Tô Văn Văn ngồi xuống mới hỏi tiếp: “Không phải ngươi trở về Cảng thành ư, sao đột nhiên chạy về đây? Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại?”

Nói đến Cảng thành, ánh mắt Tô Văn Văn kích động: “Thủ tục tư nhân hóa bến cảng đã chính thức khởi động, không bao lâu nữa ta nghĩ Cẩm Tú sẽ có cảng tư nhân thứ hai của chúng ta.”

“Rebecca thực sự rất giỏi, thời gian hoàn thành nhanh hơn dự tính của ta.”

Giọng Tô Bình Nam có ý khen ngợi.

“Vâng, nhưng có ai đó tìm nàng giúp đỡ, nàng đã đưa ra một ý tưởng mới.”

Ý Tô Văn Văn có phần khó hiểu: “Rất điên cuồng.”

"Điên cuồng à, điên cuồng cỡ nào?” Tô Bình Nam hỏi.

Tô Văn Văn trầm mặc vài phút, vẫn nói ra.

“Hắn nhúng tay vào việc bầu cử Hòa Liên Thắng.”

Bàn tay cầm xì gà của Tô Bình Nam hơi dừng lại, sau đó lăng lẽ dùng kìm cắt đuôi xì gà, chậm chầm châm lửa.

“Có cơ hội không?”

Tô Văn Văn thấy dường như đại ca có hứng thú bèn trả lời: “Năm nay là năm Hòa Liên Thắng bầu cử, Đại D của Thuyên Loan và A Nhạc của Vượng Giác đang tranh cử, Đại D thua cuộc, hắn rất không phục nên đã tìm tới sự giúp đỡ của Đại Lâm ở Đồn Môn. Đại Lâm không dám quyết định nên đã báo cáo cho Rebecca.”

“Ý của Chung Minh Tú là muốn giúp đỡ Đại D à?”

Tô Bình Nam tiếp tục đặt câu hỏi: “Một băng đảng dần lụn bại bầu cử hai năm một lần, tuy rằng có hơn một trăm nghìn thành viên nhưng đối với Cẩm Tú cũng yếu mà thôi, chúng ta nhúng tay vào thì được lợi ích gì?”

Tô Văn Văn khom người: “Hòa Liên Thắng có một trăm ba mươi nghìn người.”

Tô Bình Nam xua tay: “Văn hóa băng đảng Cảng thành rất nặng, nói là một trăm ba mươi nghìn nhưng có thể dùng được cũng không nhiều.”

“Thực lực của Hòa Liên Thắng vẫn có, chẳng qua bây giờ phần lớn quyền cầm đầu đều ở trong tay một số lão già không theo kịp thời đại nên bọn hắn mới dần lụn bại. Nhưng Nam ca thì khác. Những người này ở trong tay Cẩm Tú mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất của bọn hắn.”

Tô Văn Văn đưa ra quan điểm khác: “Hơn nữa Nam ca, khống chế được Hòa Liên Thắng thì ở Cảng thành có thể nói là tay chân của chúng ta ở khắp nơi, rất nhiều chuyện sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.”

Tô Bình Nam trầm ngâm một lúc lâu cũng không đưa ra quyết định lập tức.

Hắn cần lo lắng toàn cục.

Cẩm Tú chịu trách nhiệm kiếm tiền, nhưng bởi vì kinh doanh ngày càng lớn khó tránh khỏi hơi giằng co, Bổng Tử quốc và Las Vegas đều đang được bố trí, kế hoạch Nam Hải còn đang sắp tiến hành, nhúng tay vào thế lực ngầm lâu đời này có phải quá gấp gáp hay không.

"Mất nhiều hơn được."

Tô Bình Nam nói ra băn khoăn của mình: “Cho dù giúp đỡ Đại D lên ghế, hai năm sau hắn vẫn phải xuống, thời gian tại vị ngắn như vậy chỉ sợ rất khó đạt được hiệu quả khống chế Hòa Liên Thắng.”

“Kế hoạch của Rebecca rất chi tiết.”

Tô Văn Văn giọng tàn nhẫn: “Trước tiên xáo bài, sau đó học tập phương pháp 14K lật đổ người được chọn, tìm một con rối tới khiến cho Hòa Liên Thắng trở thành băng đảng phụ thuộc Cẩm Tú. Huống chi đầu óc Đại D rất xốc nổi, rất coi trọng lợi ích, đẩy hắn tái đắc cử để cho hắn mở đường.”

“Sau đó thì sao?”

Tô Bình Nam hỏi.

“Lần này Đại D muốn ngồi ở vị trí đó không có không thể thiếu sự giúp đỡ của chúng ta. Bây giờ muốn lật đổ người thắng cuộc, trước hết phải thanh lý những lão ngoan cố kia.”

“Nói tiếp đi.”

Tô Bình Nam biết băng đảng cực kỳ có quy tắc, hắn tin tưởng suy đoán này.

“Đại D có thể thống nhất Thuyên Loan, thực lực của hắn không thể khinh thường, những người phía dưới đều trung thành và tận tâm, chuyện không giải quyết dễ dàng như vậy.

Xung đột giữa hai bên nhất định không nhỏ, chúng ta vừa vặn có thể nhúng tay vào. Bốn năm sau đẩy người của chúng ta lên ghế, cầm quyền không phải đến tay chúng ta sao.”

“Ứng cử viên là ai?”

Tô Bình Nam hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất: “Chúng ta nhất định sẽ bỏ ra sức lực không nhỏ, người này phải đáng để ta tin tưởng.”

“Phi Cơ.”

Tô Văn Văn ít nhiều làm cho Tô Bình Nam hơi kinh ngạc: “Phi Cơ là người Cảng thành, cũng từng có bối cảnh băng đảng, như vậy hắn rất dễ dàng dung nhập. Hơn nữa tên này đủ tàn nhẫn dám liều mạng, chỉ cần có công lao, ngồi lên sẽ không ai dám nói gì, mấu chốt nhất chính là hắn không có năng lực khống chế Hòa Liên Thắng, huống chi bây giờ hắn một lòng một dạ với Định Bắc.”

Xem ra Tô Văn Văn đã suy nghĩ vấn đề này từ rất sớm, trả lời cực kỳ lưu loát.

”Vậy thì làm đi.”

Tô Bình Nam một khi đã ra quyết định thì sẽ lập tức biến thành phong cách hành sự mưa gió sấm rền: “Bảo Định Bắc đến công ty ta, tự ta nói chuyện với nàng.”

“Vâng.”

Tô Văn Văn đứng dậy định đi thì bị Tô Bình Nam gọi lại: “Lặp lại những gì ta nói.”

Tô Văn Văn biết đai ca của mình đang ám chỉ cái gì, lập tức nghiêm túc đứng thẳng, gằn từng chữ:

”Có thể dùng thế tuyệt đối không dùng sức, có thể dùng tiền tuyệt đối không dùng đao.”

“Tham tiền của ta đúng không, không chọn ta đúng không.”

Ánh mắt Đại D rất hung dữ, nhìn hai nam nhân cuộn mình trong rương gỗ: “Hôm nay lão tử chơi với hai người các ngươi.”

“Xuy Kê, ngươi gọi điện thoại cho Đặng Bá, nói với hắn là ngươi không phục A Nhạc, không giao gậy rồng cho hắn.”

Giọng Đại D kiêu ngạo, ánh mắt ương ngạnh, một cước đá hai cái rương gỗ xuống vách núi. Rương gỗ lăn xuống, bên trong thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Bình Luận (0)
Comment