“Hòa Liên Thắng đánh nhau với ai cũng không tốt. Đặng Bá, bây giờ hai người đều đã yên tĩnh. Ngươi đi giải quyết chuyện của bọn hắn đi.”
Ánh mắt sếp Lương trở nên sắc bén: “Sớm giải quyết tất cả, mọi người cũng có thể trở về nghỉ ngơi, ta muốn ngủ một giấc thật ngon.”
Sếp Lương không quay đầu lại bước ra ngoài: “Ngươi đi nói chuyện với A Nhạc đi.”
Sắc mặt Đặng Bá trở nên âm trầm, không còn biểu hiện hiền lành như ngày thường. Hắn chỉ vào lão quỷ, rồi đến Xuyến Bạo: “Đi giải quyết Đại D. Ngươi nói cho hắn biết muốn chọn lại lần nữa là chuyện không thể nào.”
Xuyến Bạo không đứng dậy, giọng điệu có chút do dự: “Đặng Bá, thật ra Đại D nói cũng không sai. Quả thật hắn đã giúp cho rất nhiều người kiếm không ít tiền ở Thuyên Loan.”
“Không thể nào, đừng nói nữa. Xuyến Bạo, chúng ta sẽ bầu lại đầu đảng. Nhưng nếu người được chọn ra lại bị phản đối, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Giọng điệu Đặng Bá vô cùng bình tĩnh, ánh mắt nhìn Xuyến Bạo mang theo sự kiên quyết: “Bây giờ ta chỉ cần ngươi đi giải quyết Đại D thôi.”
“Biết rồi.”
Đặng Bá sầm mặt lại, Xuyến Bạo cũng không dám nói tiếp, đành phải đứng dậy: “Ta sẽ tận lực thực hiện.”
“Không phải tận lực mà là nhất định. Nói cho Đại D biết, phá hư quy củ, không ai có thể bảo vệ được hắn.”
Giọng điệu của Đặng Bá bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa sát ý, khiến cho Xuyến Bạo lạnh sống lưng.
…
“Đại D, thu tay lại đi, tình thế đang nghiêm trọng.”
Xuyến Bạo đứng sát vách phòng tạm giam, cách một song sắt lớn nói với Đại D: “Bây giờ, ngươi đừng nhúng tay vào chuyện cây gậy nữa. Đặng Bá nói lần sau ngươi sẽ là đầu đảng.”
“Ngươi làm chủ à?”
Đại D khinh thường nói, hung hăng đá một cước vào lan can sắt phòng tạm giam: “Lần tiếp theo? Tiền mà ta bỏ ra thì phải làm sao? Còn công việc kinh doanh của ta nữa? Lần tiếp theo, đám người các ngươi chết sạch thì ta biết làm gì?”
Có lẽ cảm thấy câu nói của mình đắc tội với quá nhiều người, Đại D lại hung hăng đá vào song sắt một cái nữa: “Hai năm, ta cũng không nhất định sẽ chết.”
“Đừng như vậy mà.”
Xuyến Bạo thành thật nói: “Nếu ngươi cứ nhất định phải làm như vậy, không ai có thể giúp được ngươi. Tất cả mọi người cũng không còn mối kinh doanh để làm.”
“Đúng vậy, thu tay lại đi, ngươi cứ tiếp tục như thế, sẽ chết người đấy. Tất cả mọi người cũng không dễ chịu.”
“Chính xác, Đại D, chúng ta cũng không giúp đỡ được cho ngươi.”
Phòng tạm giam của cảnh sát đều nằm sát cạnh nhau, nằm ở hai bên một hành lang hình chữ nhật. Khi Xuyến Bạo lên tiếng, rất nhiều người thuộc thế hệ trước của Hòa Liên Thắng không hẹn mà cùng nhau lên tiếng.
“Ta không thèm.”
Giọng nói Đại D cao vút, vang vọng toàn bộ hành lang: “Các ngươi tuyệt đối không nên giúp. Ta không tin đám người các ngươi. Muốn làm, tự ta sẽ làm.”
Sắc mặt Đại D vô cùng phách lối, giơ cao hai tay ôm lấy mép cửa phòng tạm giam: “Tân Hòa Liên Thắng.”
Cuộc nói chuyện với Đại D tan rã trong không vui. Bốn chữ “Tân Hòa Liên Thắng” giống như một hòn đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, lập tức tạo nên sóng to gió lớn.
“Đại D bị bức điên rồi sao? Hay đầu óc hắn bị hỏng mất rồi?”
Tin tức này khiến Rebecca bị sốc.
Nàng vẫn luôn chú ý đến sự tiến triển của sự việc. Khi người cung cấp thông tin gọi điện thoại thông báo, sau khi xác định ba lần qua điện thoại, Rebecca mới không nhịn được mắng to lên. Nên biết rằng, hành vi này chính là sự khiêu khích quy củ lớn nhất của Hòa Liên Thắng, sẽ không ai phục nàng cả.
“Tìm người nói chuyện với hắn đi.”
Giọng điệu Rebecca trở nên lạnh lùng: “Nếu hắn đã biến thành một con chó dại, chúng ta sẽ lập tức thu tay lại.”
“Biết rồi, Chung nghị viên.”
Rebecca phất tay, ra hiệu cho cấp dưới lui ra ngoài. Nhất thời, văn phòng trở nên trống rỗng.
Rebecca mở tủ rượu, rót cho mình một ly Whisky, sau đó đứng im đằng trước cửa sổ, lắc lư ly rượu trong tay. Im lặng một lát, nàng đưa tay bấm số điện thoại.
“Chung tiểu thư.”
Một giọng nam khàn khàn vang lên đầu dây bên kia.
“Đi làm việc đi.”
Giọng điệu của Rebecca vô cùng bình tĩnh: “Dùng phương thức của Hòa Liên Thắng tiễn Đặng Bá một đoạn đường.”
Đầu dây bên kia im lặng.
Rebecca hiểu ý của đối phương. Nàng nói tiếp: “Hiện tại, Cẩm Tú Cảng thành do ta làm chủ. Tô tổng sẽ không phản đối đâu.”
“Được.”
Đối phương cúp điện thoại.
…
“Tân Hòa Liên Thắng?”
Sếp Lương cười lạnh, nhìn Đặng Bá một mình đến phòng làm việc của mình: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Đặng Bá bình tĩnh đáp: “Đánh.”
“Đặng mập, ngươi đang đùa chuyện gì thế?”
Giọng điệu của Sếp Lương không được khách sáo cho lắm.
“Ta nói không đánh, anh em bên dưới sẽ không chịu phục. Người nào cũng kiếm cơm dưới cờ hiệu của băng đảng. Cái tên khốn kiếp Đại D kia muốn nhổ cờ, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?”
“Kiếm cơm?”
Sếp Lương tức giận nói: “Vậy còn phải xem chúng ta có cho hay không. Nếu chúng ta không cho, ngươi ngay cả bãi đậu xe cũng không làm được.”
Đặng Bá vẫn thờ ơ: “Với một trăm ba mươi ngàn người của Hòa Liên Thắng, cộng thêm băng đảng khác, toàn bộ Cảng thành cũng có đến sáu trăm ngàn người ăn cơm dưới cờ hiệu của băng đảng. Ngươi thử không cho bọn hắn ăn cơm xem như thế nào?”
Sếp Lương trừng Đặng Bá một cái, cũng không nói gì.
“Không có quy củ chính là không có trật tự. Không có trật tự mới là vấn đề lớn.”
Đặng Bá chậm rãi đứng dậy: “Mười hai tuổi ta đã tiến vào Hòa Liên Thắng, tẩy không được ngọn nguồn. Ta vẫn sẽ tiếp tục làm. Nhưng ta biết, có một số chuyện nhất định phải nói nguyên tắc.”
Sếp Lương vô lực khoát tay: “Ngươi đi bàn với Đại D một lần nữa đi. Tận lực đừng gây ra nhiễu loạn lớn.”
“Được.”
Đặng Bá quay người bước ra cửa. Trước khi rời đi, ánh mắt của hắn chỉ toàn là sự tự tin: “Sếp yên tâm đi. Một ngày còn ta, Hòa Liên Thắng không bao giờ xảy ra nhiễu loạn lớn.”