Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 599 - Chương 599: Tân Hòa Liên Thắng

Chương 599: Tân Hòa Liên Thắng Chương 599: Tân Hòa Liên Thắng

“Đồ đã lấy được rồi.”

Tiểu Trang nhìn chăm chú cái hộp gỗ trong tay, lạnh nhạt nói một câu rồi cúp điện thoại. Dưới chân hắn chính là Minh bốn mắt đã không còn hình người.

“Ngươi không nói không có nghĩa là ta không còn cách nào.”

Tiểu Trang ngồi xổm xuống, vỗ vào Minh bốn mắt không chịu khai ra vị trí của gậy: “Xương cốt rất cứng. Người Hòa Liên Thắng các ngươi quả thật không tệ.”

Dứt lời, hắn rút chìa khóa xe ném cho quân sư Tô đang đứng run rẩy bên cạnh: “Bắt đầu từ chỗ này, ba cây số về phía Bắc, ta có để cho các ngươi một chiếc xe trong rừng.”

“Ngươi thả chúng ta đi?”

Quân sư Tô ngạc nhiên mở to mắt hỏi.

“Người làm ăn thôi mà.”

Tiểu Trang mỉm cười nhìn mấy người dìu nhau đi: “Hôm nay để lại một con đường, ngày sau sẽ dễ nói chuyện.”

Người Cẩm Tú đi rất nhanh. Phì Hoa nhìn theo bóng lưng của Tiểu Trang, hô hấp có chút khó khăn: “Không lấy được Long Đầu Côn mà quay về, chỉ sợ Nhạc ca khó mà phục chúng. Người thế hệ trước nhìn sắc mặt của Đại D cũng không ít.”

“Còn, vẫn còn cơ hội mà.”

Một khi quân sư Tô thoát khỏi cục diện nguy hiểm, bệnh cà lăm của hắn lập tức tái phát: “Bất luận gậy trong tay ai, nó nhất định phải được đưa đến Cảng thành. Chúng ta thông báo cho Nhạc ca, sau đó nửa đường cướp về.”

“Ở Cảng thành, Hòa Liên Thắng chúng ta không sợ bất cứ kẻ nào cả.”

Phòng tạm giam bên cạnh đã trống không. Toàn bộ những căn phòng hai bên hành lang cũng chỉ còn một mình Đại D lẻ loi trơ trọi ngồi xổm ở đó. Thật ra hắn thốt một câu Tân Hòa Liên Thắng vừa nãy cũng chỉ là nói nhảm. Mấy năm nay xuôi nước xuôi gió khiến cho Đại D có chút đắc ý quên hình.

Kẹt kẹt.

Tiếng mở cửa song sắt phòng tạm giam vang lên rợn người. Đại D ngẩng đầu, liền nhìn thấy Đặng Bá mặt không thay đổi bước vào.

“Đặng Bá.”

Đại D không còn sự ương ngạnh như lúc trước, có chút mặt ủ mày chau lên tiếng chào.

“Vừa rồi Xuyến Bạo có nói ngươi muốn tổ chức Tân Hòa Liên Thắng, ta có chút không tin.”

Đặng Bá nhìn Đại D: “Ta sợ tuổi tác của hắn lớn, lỗ tai không tốt, cho nên ta mới đến đây để xác nhận lại lần nữa.”

“Ta mạnh hơn A Nhạc, là mắt bọn hắn bị mù, chẳng lẽ bọn hắn nhìn nhầm sao?”

Đại D cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Đặng Bá, giọng điệu ấm ức nói. Đặng Bá im lặng, chỉ lạnh lùng nhìn Đại D, hỏi lại lần thứ hai: “Ngươi nói cho ta biết ngươi muốn tổ chức Tân Hòa Liên Thắng đúng không?”

“Ta chỉ muốn tốt cho mọi người, mọi người lại không phục ta, vậy thì chẳng thú vị nữa rồi. Chi bằng chơi theo cách của riêng mình thôi.”

Đặng Bá chính là Định Hải Thần Châm của băng đảng, chiến tích hung hãn ngày xưa khiến cho Đại D có chút chột dạ, giọng điệu cũng chùng xuống.

“Vậy thì được.”

Gương mặt Đặng Bá lộ ra vẻ cay độc không phù hợp với tuổi tác: “Vậy thì đánh thôi.”

Di chuyển cơ thể mập mạp của mình, Đặng Bá bước ra khỏi phòng tạm giam, chỉ để lại một câu sau cùng: “Ngươi muốn phá đổ băng đảng thì phải xem mạng của ngươi có đủ cứng hay không.”

Thực chất, Đại D là con người cực kỳ bưu hãn. Hắn không muốn chịu thua, lập tức kêu lên: “Cái này không được, cái kia không được. Rõ ràng các ngươi muốn ta chết.”

“Qua được cửa của tất cả anh em rồi hãy nói.”

Đặng Bá cũng không quay đầu lại.

“Được, đánh đi, để xem ai chết trước.”

Đại D điên lên, ánh mắt chỉ toàn sự quyết tâm.

“Luật sư của ngươi muốn gặp ngươi.”

Trong lúc Đại D đang ôm đầu ảo nảo, một sĩ quan bước vào, giọng điệu lạnh lùng thông báo cho hắn một tin tức. Đại D ảo não vì với thực lực của hắn bây giờ làm sao mà đối kháng với toàn bộ băng đảng. Kết quả của hắn chỉ có một, đó chính là chết.

“Luật sư của ta?”

Đại D nghi hoặc ngẩng đầu hỏi một câu, sau đó gật đầu: “Được.”

Hắn biết rất rõ, bất kể là ai, đến cũng chỉ muốn thông báo tin tức cho hắn. Bây giờ, hắn đang trong tình cảnh bốn bề thọ địch, nhiều thêm một chút tin tức cũng chẳng có gì xấu.

“Ngươi điên rồi?”

Bên trong phòng tiếp khách, câu đầu tiên vợ của Đại D đã chất vấn: “Tại sao ngươi lại có suy nghĩ đó?”

“Là bọn hắn bức ta, ngươi cho rằng ta muốn sao?”

Thấy vợ của mình đi cùng một người xa lạ, tâm trạng của Đại D đã dịu lại một chút. Đối với nữ nhân đã đi theo hắn từ năm mười sáu tuổi, hắn vẫn luôn tin tưởng nàng.

“Ngươi là ai?”

Nhìn người mặc đồ vest phẳng phiu, giọng điệu Đại D có chút bất thiện.

“Đại D, hắn là luật sư của Chung tiên sinh ở Đồn Môn. Bây giờ, chỉ có Lâm Mũi To ở Đồn Môn là còn ủng hộ chúng ta, những người còn lại bên ngoài đều nói ngươi điên rồi, muốn tập hợp đánh chìm chúng ta.”

Lời nói của vợ Đại D khiến tâm của hắn chìm vào đáy cốc.

“Đại D ca, ta là luật sư Chung.”

Người xa lạ hạ giọng nói nhỏ: “Ngươi muốn làm đầu đảng, Chung tiểu thư đồng ý giúp đỡ. Cho nên, ta cần xác định một vấn đề trước.”

“Ngươi nói đi.”

Lúc này, Đại D biết không phải là lúc làm theo cảm tính được, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn.

“Ngươi muốn làm đầu đảng của Hòa Liên Thắng hay là thành lập Tân Hòa Liên Thắng.”

Thái độ và biểu hiện của luật sư Chung rất chân thành.

“Ta không có điên, đương nhiên là làm đầu đảng rồi. Tân Hòa Liên Thắng chỉ là ta nói nhảm mà thôi.”

Đại D thành thật trả lời: “Nhưng bây giờ đám lão già kia không chịu chọn ta. Bọn hắn đều xem trọng A Nhạc.”

“Ngươi biết rất rõ thế lực của Chung tiên sinh. Chuyện của Lâm Mũi To ở Đồn Môn hẳn ngươi cũng biết. Cho nên ngươi không cần nản chí như vậy.”

Nhận được câu trả lời chắc chắn của Đại D, luật sư Chung khẽ gật đầu: “Gậy sẽ được giao đến Đồn Môn vào lúc ba giờ. Ngươi phải nhanh chóng nghĩ cách nộp tiền bảo lãnh ra.”

“Đã tìm được gậy rồi sao?”

Đại D kích động nói: “Ta sẽ nhớ kỹ ân tình của Chung tiên sinh. Ta lập tức tìm người bảo lãnh ra ngoài.”

Luật sư Chung gật đầu: “Chuyện hợp tác chờ ngươi tìm được gậy sẽ có người nói chuyện với ngươi.”

“Được.”

Bình Luận (0)
Comment