Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 602 - Chương 602: Thời Đại Khác Biệt

Chương 602: Thời đại khác biệt Chương 602: Thời đại khác biệt

“Đi với ngươi đến nhiều nơi như vậy, ta nhớ ngươi thích nhất là món cơm chiên của quán này.”

Mạnh Hiểu Hiểu nhìn Tô Bình Nam đang ăn, vui vẻ nói: “Không thì để ta tranh thủ thời gian theo đầu bếp ở đây học hỏi, về sau sẽ nấu cho ngươi ăn.”

Tô Bình Nam đang định lên tiếng, điện thoại liền reo lên. Nhìn thoáng qua dãy số, hắn đứng dậy trìu mến vuốt tóc Mạnh Hiểu Hiểu.

“Ngươi cứ ăn đi, ta đi nghe điện thoại chút.”

Nhìn thấy nam nhân đứng dậy, biểu hiện Trương Nhiên lập tức khẩn trương hẳn lên. Bởi vì vị trí Tô Bình Nam nghe điện thoại không thuận tiện cho hắn. Ở góc độ này chỉ có thể nhìn thấy một nửa bờ môi của Tô Bình Nam.

“Quấy nước đục là chuyện tốt nhưng phải khống chế cục diện cho tốt. Nếu làm quá, sự việc sẽ không tiện kết thúc. Làm xong chuyện hôm nay, lập tức đi theo đi đường…”

Mặc dù Trương Nhiên phiên dịch lại có chút vấp váp nhưng Diệp An Ninh nhớ rất nhanh. Lý Long không dám thở mạnh, nhất thời âm thanh ngòi bút viết xuống trang giấy có thể nghe thấy rõ ràng.

“Còn lại thì không thấy được.”

Trương Nhiên nhìn thấy Tô Bình Nam cúp điện thoại, có chút chán nản đặt ống nhòm xuống: “Chỉ có thể thấy được bấy nhiêu thôi.”

Diệp An Ninh cau mày. Trực giác của nàng nói cho nàng biết mấy câu đó nhất định có vấn đề. Đáng tiếc lượng tin tức quá ít, nhất thời nàng không cách nào phán đoán được.

“Thông báo cho sư phụ, chúng ta sẽ điều tra toàn bộ những chuyện phát sinh trong tam giáo cửu lưu ở Thiên Nam, bao gồm luôn Hải Châu trong ngày hôm nay. Chúng ta cần phải biết Tô Bình Nam đang làm gì, bởi vì ta có dự cảm, tập đoàn Cẩm Tú nhất định đang làm một chuyện không hy vọng chúng ta biết đến.”

“Nhạc ca, người đã đến đông đủ.”

Tại một phòng tập đấm bốc ở Thuyên Loan, rất nhiều nam nhân đứng bên trong. Mặc dù quần áo khác nhau, nhưng trên người bọn hắn đều toát lên hương vị giang hồ.

“Ngồi đi.”

A Nhạc vô cùng khách sáo, dùng tay ra hiệu mời những người đằng trước.

“Không cần.”

Long Căn và Quan Tử Sâm vẫn còn nằm trong bệnh viện. Đại diện toàn quyền của bọn hắn là Jimmy mặc một bộ vest đen, lạnh lùng nói: “Ta chỉ hỏi Nhạc ca một câu, hôm nay chúng ta giúp ngươi đến Đồn Môn lấy gậy, món nợ Đại D đánh đại ca ta và Long Căn thúc tính như thế nào đây?”

“Món nào tính sổ món đó.”

Lâm Hoài Nhạc trả lời rất nhanh: “Nhưng ta cảnh cáo trước, ta gần gặp Đại D trước. Nếu chúng ta có thể nói chuyện với nhau, ta sẽ cho hắn một khoản tiền bồi thường.”

“Ta có tiền.”

Sắc mặt Jimmy lại càng lạnh: “Nhưng người tàn phế cũng không tốt, ta không phục.”

“Cho ngươi mượn binh cũng được. Hiện tại, An Phong ở Đồn Môn rõ ràng không để chúng ta vào mắt, cũng nên cho một bài học rồi.”

Không đợi A Nhạc trả lời, Đại Phổ Hắc đã chen vào. Hắn chỉ một người trẻ tuổi sau lưng: “Đông Hoàn Tử, gọi Nhạc ca đi.”

“Nhạc ca.”

Đông Hoàn Tử là một người trẻ tuổi có chút âm trầm, xương gò má cao, ánh mắt nhìn người vô cùng sắc bén.

“Cảm ơn.”

Sau khi Lâm Hoài Nhạc biết người trẻ tuổi mặt đen kia là một cao thủ đánh nhau, giọng điệu vô cùng khách sáo.

“Nếu ngươi và Đại D không thể nói chuyện với nhau, nhất định sẽ phải đánh rồi. Câu lạc bộ có phí dàn xếp nhưng người trẻ tuổi thì cũng nên đứng ra, đúng không?”

Đại Phổ Hắc khàn giọng nói: “Cắm cờ ở Truân Môn, ta thay Đông Hoàn Tử muốn ba địa điểm cũng không quá đáng chứ, Nhạc ca.”

“Không quá đáng.”

Lâm Hoài Nhạc mỉm cười, nhìn mọi người chung quanh một vòng mới nói tiếp: “Thời đại khác biệt, điều bây giờ chúng ta cần làm chính là kinh doanh. Có nỗ lực thì nhất định có hồi báo.”

“Hiện tại băng đảng có việc, ta cam đoan người xuất lực lập công hôm nay đều sẽ một bước lên mây.”

A Nhạc nheo mắt: “Hôm nay, nếu như đánh, ai đánh được địa bàn nào ở Đồn Môn thì chính là của người đó. Câu lạc bộ sẽ giúp các ngươi cắm ổn lá cờ, A Nhạc ta một địa điểm cũng không lấy.”

“Về phần ngươi.”

A Nhạc quay sang nhìn Jimmy, giọng điệu tàn nhẫn: “Nếu đàm phán không thành, ngươi giúp ta lấy gậy, ta giúp ngươi chém tận giết tuyệt Đại D.”

Răng rắc.

Tiếng sấm chớp vang lên, hạt mưa to bằng hạt đậu nành mang theo cuồng phong gào thét đến. Mưa rốt cuộc cũng đã lớn rồi.

...

Trong cơn mưa thật lớn, gương mặt Đại D ngưng trọng bước ra khỏi Lục Phiến Môn.

Đúng là hắn phách lối, nhưng không có nghĩa là hắn ngốc. Hiện tại, thời gian chính là tất cả. Là thành viên Hòa Liên Thắng nộp tiền bảo lãnh trễ nhất, không thể nghi ngờ hắn đã mất đi tiên cơ.

“Thế nào?”

Đại D không thèm quan tâm bộ vest đắt tiền của mình bị mưa làm ướt. Câu nói đầu tiên của hắn chính là đặt câu hỏi về tình huống hiện tại với tâm phúc số một của hắn Tóc Dài.

Đến đón Đại D có không ít người, sương sương bảy tám chiếc xe nhỏ. Cẩn thận chạy được thuyền vạn năm, sở dĩ đàn em đến nộp tiền bảo lãnh cho hắn có đến mấy chục người là vì Đại D lo lắng lúc nào hắn cũng có thể bị người ta chém chết giữa đường. So với việc bị vùi dập giữa chợ, rêu rao như thế này Đại D cũng không coi vào đâu.

“Gậy vẫn còn ở trên biển, sẽ tiến vào cảng Đồn Môn.”

Tóc Dài bật cây dù trong tay giúp Đại D che mưa: “Ta đã cho người đến đó.”

“Quay lại Thuyên Loan gọi người, sau đó đi lấy gậy.”

Đại D nhanh chóng chui vào trong xe: “Gọi điện thoại cho lão Xuyến Bạo, nói cho hắn biết ta sẽ lấy được gậy, yêu cầu bầu lại. Người nào ủng hộ ta, ta sẽ cho người đó ba trăm ngàn.”

“Được, lão đại.”

Tay Tóc Dài đang định gọi điện thoại bị đè xuống.

“Càng là thời điểm quan trọng thì càng không thể keo kiệt. Có Chung tiên sinh làm chỗ dựa sau lưng ngươi, ngươi còn sợ cái gì. Mỗi người tăng thêm một triệu, tổng cộng mười ba lão gia hỏa. Nếu đã dùng tiền để nện bọn hắn, vậy thì nện cho đến khi bọn hắn chịu phục.”

Bình Luận (0)
Comment