“Không sao chứ?”
Mạnh Hiểu Hiểu bơi vài vòng, thấy vẻ kinh ngạc trên mặt nam nhân của mình, nàng không khỏi lo lắng, lập tức đứng dậy choàng chiếc áo khoác màu trắng vào, rụt rè hỏi thăm.
Nàng biết Tô Bình Nam rất trầm ổn. Núi Thái Sơn có sụp trước mặt hắn, hắn cũng không biến sắc. Đây là lần đầu tiên Mạnh Hiểu Hiểu nhìn thấy Tô Bình Nam có biểu hiện kinh ngạc như vậy.
“Nhân tài khó gặp.”
Tô Bình Nam tự đáy lòng tán thưởng một câu. Hắn biết nữ nhân của mình hiểu lầm nét mặt của hắn, liền mỉm cười ngẩng đầu: “So với cái gọi là phiền phức, ta thấy thu hoạch lớn nhất chính là người đã soạn thảo bản kế hoạch này. Người này rất giỏi.”
Mạnh Hiểu Hiểu không chịu được biểu hiện bễ nghễ của nam nhân của mình, ánh mắt lập tức trở nên mê ly, cả người như con mèo ngoan ngoãn ngồi xuống, ánh mắt nhìn Tô Bình Nam không nháy một cái, bầu không khí nhất thời trở nên ám muội.
…
Lâm Hoài Nhạc, cũng chính là A Nhạc - đại lão đầu tiên của Hòa Liên Thắng nộp tiền bảo lãnh ra ngoài - đang nghe điện thoại. Lúc này, hắn không còn biểu hiện tự tin như ngày thường nữa.
“Quảng thành có nhân vật tai to mặt lớn giúp đỡ Đại D. Chúng ta không lấy được gậy.”
Quân sư Tô nói chuyện rất nhanh: “Nhưng chúng ta không sao. Đoán chừng ngày mai sẽ có thể trở về.
“Ta biết rồi, các ngươi cẩn thận một chút.”
A Nhạc lạnh lùng cúp điện thoại, sau đó quay sang nhìn Khủng Long vẫn đi theo mình: “Đặng Bá rời đi khi nào?”
“Mười phút trước.”
Khủng Long nhìn đồng hồ, sau đó đưa ra một thời gian chính xác.
“Đặng Bá, A Nhạc đây, ta không lấy được gậy.”
A Nhạc lập tức gọi điện thoại cho Đặng Bá: “Nhưng ta thăm dò được Đại D đang ở Đồn Môn. Hẳn là hắn lấy được gậy ở Đồn Môn Hồng Kông.”
“Ta biết rồi.”
Giọng điệu Đặng Bá vẫn rất bình tĩnh: “Đồn Môn thuộc An Phong. Điều này nói rõ Lâm Mũi To đang ở cùng Đại D. Nhưng ta sẽ nói chuyện với lão Hắc Tinh của bọn hắn.”
“Nếu Lâm Mũi To chơi trò hai mặt thì sao?”
Giọng điệu A Nhạc trở nên tàn nhẫn: “Nếu Đại D lấy được gậy, sự tình sẽ rất khó giải quyết.”
“Có ta ở đây, hắn không lật được thuyền đâu.”
Đặng Bá nói tiếp: “Hòa Liên Thắng nói An Phong không nghe, điều này chứng tỏ bọn hắn muốn nhúng tay vào chuyện nhà của chúng ta, vậy thì đánh thôi, tháo lá cờ An Phong của bọn hắn ở Đồn Môn xuống.”
“Được.”
A Nhạc thể hiện một mặt kiêu hùng của hắn: “Đêm nay, ta sẽ dẫn người đến Đồn Môn, nhưng ta cũng sẽ nói chuyện với Đại D thêm một lần nữa. Nếu ta không giải quyết được hắn, lập tức đánh ngay.”
“Được.”
Đặng Bá cười lạnh: “Tất cả mọi người đều không muốn xảy ra chuyện, nhưng có một số thời điểm, chúng ta tuyệt đối không thể sợ phiền phức. Hòa Liên Thắng vĩnh viễn không làm gì được băng đảng Tịch Dương.”
Hai người gần như không hẹn mà cùng nhau cúp điện thoại.
Răng rắc.
Một tiếng sấm sét vang lên trên không Đồn Môn.
Mưa to sắp đến.
...
Dao bầu là loại dao thường thấy nhất, thân rộng lưỡi hẹp.
Tiếng sấm đùng đùng bên ngoài. Một số nam nhân trong xe im lặng dùng vải đỏ quấn chuôi dao lại, một vòng lại một vòng.
“Đao thủ Hòa Liên Thắng giết người, bình thường chuôi dao sẽ quấn khăn đỏ.”
Cách quán rượu Phúc Uy của Đặng Bá ba mươi mét, một chiếc xe tải đậu đã lâu. Trong xe, một nam nhân mũi ưng lạnh lùng nói: “Băng đảng cần chính là uy phong. Làm việc chính là giết gà dọa khỉ cho người ta nhìn. Cho nên chúng ta phải để người khác nhìn thấy.”
Nam nhân nói xong, trong xe hoàn toàn yên tĩnh. Một số nam nhân biểu hiện thả lỏng giống như đang dạo chơi ngoài thành, chỉ lo quấn vải đỏ vào chuôi dao, sau đó bắt đầu dùng sơn móng tay bôi lên vân tay của mình.
“Nghe nói khi còn trẻ, Đặng Bá có danh xưng là Tứ Nhị Lục Song Hoa Hồng Côn?”
Một nam nhân gương mặt giống trẻ con thuận miệng hỏi một câu.
“Bốn mươi năm trước rồi.”
Nam nhân mũi ưng khinh thường nói: “Lão quỷ đi theo hắn khi còn trẻ cũng nổi tiếng có thể đánh, nhưng lăn lộn giang hồ cũng phải tuân theo quy luật tuổi tác chứ.”
Mọi người mỉm cười, bên trong chiếc xe chật hẹp vang lên tiếng cười tràn ngập sự coi thường sinh mạng.
“Làm xong chuyện, chúng ta sẽ từ Đồn Môn đi đường biển đến Las Vegas.”
Nam nhân mũi ưng phân khăn trùm đầu chỉ chừa hai con mắt cho mọi người xong, hắn mở cửa bước xuống xe, để lại một câu sau cùng: “Nhớ phải bỏ dao lại hiện trường. Đừng để Hải Đông Thanh phải mất mặt.”
…
“Có tiền thật là tốt.”
Nhìn Tô Bình Nam và Mạnh Hiểu Hiểu đến chợ đêm dùng cơm, Lý Long vừa ăn mì hoành thánh vừa nói với Diệp An Ninh bên cạnh: “Ăn quán ăn bên đường cũng có minh tinh đi cùng.”
Diệp An Ninh trừng mắt với Lý Long: “Sư phụ bảo chúng ta đi theo thì cứ đi theo, nói nhiều như vậy làm gì.”
Nói xong, nàng quay sang nhìn đồng nghiệp Trương Nhiên ngồi ở vị trí lái phụ: “Khoảng cách xa như vầy có thể nghe hắn đang nói cái gì hay không?”
“Có thể.”
Trương Nhiên buông kính viễn vọng dùng để quan sát Tô Bình Nam thông qua cánh cửa xe màu đậm xuống, kiêu ngạo nói.
Hắn có vốn liếng để kiêu ngạo.
Trương Nhiên là một trong số ít các chuyên gia môi ngữ ở Thiên Nam. Bất luận về tuổi tác hay thành tích, hắn đều là người nổi bật nhất. Lưu Ba Đào phải mất rất nhiều công sức mới điều được hắn đến.
“Bây giờ bọn hắn đang nói cái gì vậy?”
Đặt hộp mì hoành thánh trong tay xuống bộ điều khiển, Lý Long nhìn Tô Bình Nam đang nói cười đằng xa, tò mò hỏi.
“Đang bàn về tiền tài trợ cho một bữa tiệc tối. Người này đúng là có tiền.”
Trương Nhiên lại giơ kính viễn vọng lên, vừa nhìn hai người nói chuyện vừa cảm thán: “Tùy tiện bỏ ra ba triệu, giọng điệu vẫn rất hời hợt.”