Mặc dù bên ngoài mưa to như trút nước, trong văn phòng của đội phòng chống tội phạm Cảng thành vẫn đầy cảnh sát.
"Làm cái quái gì thế? Chơi trò đấu đá giang hồ à?"
Sếp Lương ném mạnh tai nghe xuống. Nhiều khi sợ chuyện gì gặp chuyện đó, sự kiện thay đổi đầu đảng hai năm một lần của Hòa Liên Thắng là một trong những chuyện khiến bọn hắn đau đầu nhất. Bọn hắn đã cố gắng rất lâu để an ổn vượt qua lần này, nào ngờ vẫn xảy ra xảy ra sơ suất. Hòa Liên Thắng khác ba băng đảng lớn còn lại. Cả Hào Mã Bang và Tân Ký đều theo chế độ gia tộc nên rất ổn định. Ngay cả Thập Tứ Thủy, mấy chục tên cầm đầu đấu qua đấu lại nhưng không có ai nắm được uy vọng này, thế là mọi người dứt khoát không chọn nữa, vẫn luôn gió êm sóng lặng. Chỉ có Hòa Liên Thắng là đau đầu nhất.
"Sếp Lương, có tin tức."
Cấp dưới của hắn đặt điện thoại xuống: "Chúng ta nhận được tin hiện tại Đại D và A Nhạc đều điên rồi, hai bên đang tập hợp đám côn đồ kia."
"Bọn hắn nhất định sẽ đánh nhau."
Sau khi biết có một số chuyện nhất định sẽ xảy ra, sếp Lương trở nên bình tĩnh: "Không ngăn được đâu, việc chúng ta phải làm bây giờ là khống chế phạm vi và tính nghiêm trọng của vụ việc."
Sếp Lương châm một điếu thuốc lá, suy nghĩ chốc lát rồi hỏi: "Chiến trường ở đâu?"
"Chắc là Đồn Môn. Cây gậy kia lên bờ từ Đồn Môn, ai lấy được thì người đó thắng."
Một người khác nhanh chóng trả lời. Sếp Lương ngước mắt nhìn hắn, gật đầu hài lòng.
Sếp Lương biết cảnh sát này, Lưu Kiến Minh, có thể nói hắn là một trong những cảnh sát xuất sắc trong những năm qua, nổi tiếng với tư duy logic.
"Ngươi nói xem chúng ta phải làm thế nào?"
Sếp Lương nhìn mọi người và hỏi, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn hậu bối mà hắn coi trọng nhất, cũng là Lưu Kiến Minh vừa mới trả lời câu hỏi một cách rõ ràng mạch lạc.
"Bắt người."
Một người mặc quân phục trả lời đầu tiên: "Mời Đại D và Lâm Hoài Nhạc về uống trà."
"Ta không đồng ý."
Lưu Kiến Minh không phụ sự kỳ vọng của sếp Lương, lập tức đứng lên phản đối: "Đối với hai người bọn hắn mà nói, hiện tại là cuộc chiến giành vương vị, chúng ta cản được hôm nay chứ không cản được ngày mai."
"Cho dù chúng ta bắt hai bọn hắn, rất có thể là tình trạng rắn mất đầu sẽ dẫn đến tình hình mất kiểm soát."
"Ngươi nói rất đúng."
Sếp Lương gật đầu khen ngợi: "Ngươi trình bày ý kiến của mình đi."
Lưu Kiến Minh gật đầu với mọi người, thái độ đúng mực. Hắn đi tới trước tấm bảng trắng dùng để phân tích vụ án.
"Đây là bản đồ Đồn Môn."
Lưu Kiến Minh cầm một tấm bản đồ giản lược, có thể thấy hắn đã chuẩn bị kỹ càng: "Hiện tại không chỉ có chuyện của đám người Hòa Liên Thắng, mà còn có một nhân vật mấu chốt chúng ta không thể quên."
Hắn vẫy tay với trợ lý của mình, nhận một bức ảnh mà trợ lý đưa cho, sau đó dùng nam châm đính bức ảnh lên góc trên cùng của tấm bảng.
"Lâm Hướng Thượng, tên khác là Lâm Mũi To, một trong Tứ Nhị Lục Hồng Côn của An Phong, hiện đang gây chuyện ở Đồn Môn."
"Thật ra có rất nhiều người không phục hắn, bởi vì An Phong có thể thống nhất Đồn Môn, công thần lớn nhất không phải hắn mà là Tả Thủ. Nhưng Tả Thủ xảy ra chuyện nên hắn nhặt được của hời."
Lưu Kiến Minh nhìn quanh một vòng rồi mới nói tiếp: "Hiện nay côn đồ không bằng trước kia, mọi người ra ngoài kiếm cơm, nghĩa khí gì đó đều là giả hết, chỉ có tiền mới là thật. Vậy vấn đề tới rồi, tại sao người này phải nhúng tay vào chuyện của Hòa Liên Thắng?"
"Hắn đúng là tâm phúc của An Phong, nhưng trong chuyện Hòa Liên Thắng lần này, lẽ ra hắn không dám và cũng không có thực lực xen vào. Nhưng hắn lại làm thế. Chúng ta không thể không suy nghĩ Hòa Liên Thắng có cái nhìn như thế nào về người này."
"Nói tiếp đi."
Sếp Lương nhíu mày.
"Lâm Hoài Nhạc muốn đánh Đại D, nhưng hắn sẽ bỏ qua cho Lâm Mũi To ư? Sẽ không. Băng đảng khét tiếng rất coi trọng địa vị, vì thế ta cho rằng Hòa Liên Thắng rất có thể sẽ rút cờ của An Phong ở Đồn Môn."
"Quét trận rút cờ?"
Sắc mặt sếp Lương tối sầm. Nếu Lưu Kiến Minh phân tích chính xác thì phạm vi rất lớn.
"Ba mươi mốt tiệm game, sáu hộp đêm, năm club. Trước tiên chúng ta cứ mặc kệ những nơi này, bọn hắn chia thành bốn khu vực ở Đồn Môn."
Lưu Kiến Minh vạch ra từng chỗ trên bản đồ: "Những nơi này đều là địa bàn của Lâm Mũi To, khả năng là Lâm Hoài Nhạc sẽ càn quét. Nếu vậy thì chúng ta rất có thể sẽ không thể áp đảo được."
"Ngươi nói phương án giải quyết đi."
Sếp Lương thản nhiên xen lời. Chàng trai này cái gì cũng tốt, chỉ có điều tâm tư quá nặng. Hắn không tin Lưu Kiến Minh đã dày công chuẩn bị không có ý tưởng riêng.
"Điều động cảnh sát cơ động bảo vệ ba địa điểm này. Đánh cũng được thôi, nhưng phải ép bọn hắn chỉ được đánh ở địa điểm và tuyến đường do chúng ta quy định."
Dứt lời Lưu Kiến Minh nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Hôm nay tin tức tốt duy nhất là thời tiết đẹp. Chỉ cần chúng ta khống chế tiến triển của sự việc thật tốt thì sẽ không có nhiều người biết, có thể giảm thiểu ảnh hưởng tiêu cực."
Sếp Lương đứng dậy đi tới trước cửa sổ. Bên ngoài sấm sét vang dội, mưa rền gió giật khiến tầm mắt không tốt.
"Đúng là thời tiết không tệ."
Sếp Lương nở nụ cười: "Vậy thì hành động thôi."
...
Ban đêm cuồng phong gào thét, mưa rơi xối xả. Qua một thời gian lâu như vậy, cuối cùng Phi Cơ lại đặt chân đến Cảng thành một lần nữa.
"Phải cẩn thận đấy."
Lúc hắn rời đi, Tô Định Bắc cất giọng khàn khàn nói: "Làm tốt chuyện này chính là giúp ta."
"Ta biết rồi."
Phi Cơ gật đầu thật mạnh. Quãng thời gian ở Cẩm Tú là một trong những tháng ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời hắn. Phi Cơ đơn thuần sẵn sàng xông pha khói lửa vì Tô Định Bắc.