Hắn không về Cảng thành một mình, mà có năm người đi cùng. Hắn không thân với ai nhưng đã nhớ mọi thông tin về tên tuổi, sở thích... của năm người này.
"Phi Cơ ca." Lữ Tư Kiệt nói tiếng Quảng rất chuẩn, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng dẫn tới hắn được chọn đi cùng Phi Cơ.
"Chuyện gì?"
Phi Cơ vẫn chưa quen dẫn đội, giọng điệu rất xa cách.
"Lão đại nói tất cả do ngươi quyết định. Mọi người là một thể, vì vậy bây giờ chúng ta cần tìm hiểu lẫn nhau, điều này rất quan trọng."
Tô Bình Nam chọn Phi Cơ chủ yếu là vì tâm tư của hắn đơn thuần dễ khống chế, cộng thêm thân phận của hắn. Nhưng Tô Bình Nam cũng biết một kẻ hữu dũng vô mưu không thể xuất đầu. Trong môi trường băng đảng ăn sống nuốt tươi này, hắn sẽ trở thành con tốt thí trong một nốt nhạc, vì vậy mới có năm người kia.
"Được."
Phi Cơ cũng biết địa vị của mình, chậm rãi gật đầu.
Đến giờ hắn vẫn không quên cuộc nói chuyện với boss tổng lúc mình sắp đi.
"Lên làm đầu đảng của Hòa Liên Thắng thì ngươi sẽ có vinh hoa phú quý. Ngươi còn có yêu cầu gì không?"
Phi Cơ lắp bắp đưa ra câu trả lời, hi vọng sau khi thành công boss tổng đồng ý với một thỉnh cầu của hắn.
"Ta vẫn muốn đi theo tứ tiểu thư."
Không ai biết Phi Cơ đã dốc bao nhiêu can đảm để nói ra câu này trước ánh mắt sắc bén của Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam trầm ngâm nhìn Phi Cơ rất lâu, cuối cùng chậm rãi gật đầu trong cái nhìn tràn đầy mong đợi của Phi Cơ.
…
"Phi Cơ?"
Đã tới điểm hẹn, một nam nhân mặc áo mưa màu đen soi đèn pin nhìn sáu người bọn hắn bước xuống từ chiếc xe Toyota.
"Là ta."
Phi Cơ gật đầu, mấy người Lữ Tư Kiệt im lặng đứng sau lưng hắn.
"Lên xe, ta là Hoa Sinh. Trước đây ta và lão đại Lạn Tử Hoa của các ngươi có quan hệ không tệ, vì vậy ngươi muốn xuất đầu, lần này ta sẽ giúp ngươi."
Hoa Sinh là côn đồ ở quận Thuyên Loan, kinh doanh trại ngựa nên quan hệ rất rộng. Hiện giờ Đại D mượn binh tuyên chiến khắp nơi, có ai không biết?
Vì vậy khi Phi Cơ mất tích đã lâu gọi điện nhờ hắn hỗ trợ làm trung gian đến chỗ Đại D nhận tiền chém người, hắn thoải mái đồng ý. Tuy nhiên hắn không biết rằng thật ra không phải Phi Cơ chọn hắn, mà là Rebecca cảm thấy Phi Cơ bắc nối với Đại D thông qua người này là an toàn nhất, sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
"Phi Cơ, không giới thiệu mấy vị huynh đệ này sao?"
Sau khi đoàn người lên xe, Hoa Sinh quay sang mấy người Lữ Tư Kiệt sặc mùi giang hồ, hỏi với vẻ nghi hoặc.
"Hoa Sinh ca, đây là mấy huynh đệ ta quen biết khi làm ăn trên biển trong thời gian qua. Bọn hắn là người nội địa, ta nghĩ mình xuất đầu cần người giúp đỡ, cho nên bọn hắn đi cùng."
Sau khi Phi Cơ nói ra lời thoại đã thuộc lòng, Hoa Sinh không còn nghi ngờ nữa. Hắn có kinh nghiệm giang hồ, ánh mắt cũng độc, thoáng cái đã ngửi thấy mùi máu tươi trên người đối phương.
"Khá lắm."
Hoa Sinh thức thời không nhiều lời, xoay người lên xe, giọng điệu có phần hâm mộ: "Có mấy vị huynh đệ này giúp đỡ, xem ra sau này ta phải gọi ngươi là Phi Cơ ca."
"Mạng ra rất cứng, không chết thì nhất định sẽ xuất đầu."
Phi Cơ đáp.
…
Trong đêm mưa ấy, hơn hai mươi chiếc xe minibus và đủ loại xe cộ chặn kín quãng đường trước của hộp đêm Đại Phú Hào của Lâm Hoài Nhạc ở Loan Tử. May mà hôm nay trời mưa to, nếu không A Nhạc sẽ phải tốn một mớ tiền lớn cho giấy phạt.
"Băng đảng sẽ nhớ các ngươi, ta sẽ nhớ các ngươi."
Lâm Hoài Nhạc nhìn dáng vẻ nghiêm trang của mọi người, thong thả cất lời.
"Không có quy tắc sao thành trật tự. Chúng ta đứng sừng sững giữa mưa gió trong suốt bao nhiêu năm qua là dựa vào quy tắc. Hiện tại Đại D làm trái quy tắc tức là muốn lật đổ băng đảng."
"Lật đổ băng đảng thì mọi người không có cơm ăn."
Lâm Hoài Nhạc còn chưa nói xong, Jimmy đã lên tiếng.
"Muốn đánh thế nào, ta nghe ngươi."
Long Căn thúc mạng lớn, chỉ gãy một tay một chân, nhưng Quan Tử Sâm lại bị liệt nửa người. Điều này khiến Jimmy được Quan Tử Sâm một tay nuôi nấng hận Đại D tận xương tủy, hắn là người đầu tiên đáp lời.
Tuy Jimmy chỉ là Tứ Nhị Cửu, nhưng Quan Tử Sâm không còn minh mẫn, vịnh Causeway vẫn luôn do hắn quản lý. Hơn nữa Jimmy giỏi làm ăn, có thể nói là không thiếu nhân lực lẫn vật lực. Vì vậy hắn nói leo, những người khác không có ý kiến gì.
"Nhạc ca." Khi Lâm Hoài Nhạc định nói tiếp, Khủng Long đi tới ghé vào tai hắn thì thầm: "Người của Song Phiên Đông, lão Lãnh và Xuyến Bạo đều không tới. Ta nhận được tin tức nói Xuyến Bạo đang giúp Đại D thuyết phục rất nhiều thúc bá ủng hộ Đại D hoặc là giữ thế trung lập."
"Ta biết rồi. Còn gì nữa không?"
Thấy Khủng Long ngập ngừng muốn nói lại thôi, Lâm Hoài Nhạc lạnh lùng hỏi.
"Nhạc ca, Điền Kê vẫn luôn ủng hộ chúng ta nhưng người của hắn không một ai tới. Ta nghe nói Xuyến Bạo tặng hắn một trăm vạn."
Dứt lời Khủng Long nhìn gương mặt xanh mét của Nhạc ca, sau đó lặng lẽ lui xuống.
"A Nhạc."
Lão quỷ cất lời: "Đặng Bá chết rồi, rất nhiều người bắt đầu dao động. Bây giờ việc chúng ta phải làm là lập tức đánh vào Đồn Môn lấy gậy cho ngươi."
"Ta đồng ý."
Đại Phổ Hắc khàn giọng nói: "Hiện tại rất nhiều kẻ không nghe lời bởi vì cảm thấy gậy chỗ các ngươi không danh chính ngôn thuận."
"Đúng vậy."
A Nhạc cấp tốc sắp xếp lại suy nghĩ: "Tối nay chúng ta đánh vào Đồn Môn lấy gậy và rút cờ An Phong. Một băng đảng sắp lụi tàn mà lại nhúng tay vào việc nhà của chúng ta, chúng ta rút cờ của bọn hắn sẽ không ai nói gì."
"Được."
Lão quỷ là người đầu tiên đứng dậy. Hắn có tình cảm sâu nặng với Đặng Bá, có thể nhẫn nhịn đến bây giờ đã là cực hạn.