"Trận này chúng ta không đánh hời hợt, mà là đấu sinh tử."
Lâm Hoài Nhạc bộc lộ sự bá đạo và hung hãn của một đầu đảng.
"Ta đã thông báo cho phòng khám và bệnh viện tư chuẩn bị sẵn sàng, mọi người không cần lo lắng vấn đề thuốc men và phí trợ cấp cho gia đình. Đã làm lớn thì ta cho tất cả người trẻ tuổi cơ hội xuất đầu."
Câu nói tiếp theo của A Nhạc khiến những người trẻ tuổi hùng tâm bừng bừng không kìm được thở gấp.
"Lấy được gậy thì A Nhạc ta sẽ dùng thân phận đầu đảng mở sơn môn. Ta sẽ cất nhắc người có công, phong làm Song Hoa, tuyệt đối không để các ngươi thất vọng."
"Hay lắm!"
Bầu không khí lập tức sôi nổi, tiếng hưởng ứng vang dội, tài xế lái minibus đang chờ trong màn mưa cũng nghe rõ.
...
“Đại Phổ Hắc, có vài lời ta cần nói.”
Khi tất cả mọi người đội mưa bước lên xe, Lâm Hoài Nhạc gọi Đại Phổ Hắc lại.
“Chuyện gì, A Nhạc?”
Đại Phổ Hắc nghi hoặc hỏi: “Yên tâm đi, mặc dù ta có buôn bán qua lại với Đại D, nhưng con người ta rất coi trọng quy củ.”
Lâm Hoài Nhạc mỉm cười: “Hắc ca, ta không có ý này. Ta cần ngươi giúp một việc, sau khi đuổi Đại D đi, ngươi tiến vào Thuyên Loan, ta sẽ dốc toàn lực ủng hộ ngươi.”
“Có chuyện gì thì ngươi cứ nói thẳng.”
Ánh mắt Đại Phổ Hắc hiện lên sự kích động. Hắn thăm dò Đại D từ rất lâu. Đây chính là điều kiện khiến cho hắn không cách nào từ chối.
“Bây giờ người giỏi đánh nhau nhất của bên ngươi chính là Đông Hoàn Tử phải không? Người này như thế nào?”
Đại Phổ Hắc gật đầu, giọng điệu mang theo sự kiêu ngạo: “Tiểu tử kia xác thực đủ hung ác. Mấy năm gần đây, trên cơ bản đều là hắn giúp ta xử lý những chuyện phiền phức.”
“Ta muốn hắn giúp ta làm một chuyện.”
Thái độ của Lâm Hoài Nhạc trở nên nghiêm túc: “Ta đồng ý điều kiện của ngươi không thay đổi.”
…
“Sau khi giúp ta làm chuyện này, ngươi chính là con nuôi của A Nhạc ta. Về sau, nếu ai mạo phạm ngươi cũng chính là mạo phạm A Nhạc ta.”
A Nhạc nhìn Đông Hoàn Tử ngậm điếu thuốc, nhấn mạnh từng câu từng chữ.
“Ba nuôi.”
Đông Hoàn Tử cũng không chút do dự: “Cần ta làm cái gì?”
A Nhạc đứng dậy, cúi người nói nhỏ bên tai Đông Hoàn Tử: “Để Xuyến Bạo đi gặp Đặng Bá.”
“Được.”
Ánh mắt Đông Hoàn Tử hiện lên sự kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu.
A Nhạc nói tiếp: “Đặng Bá đi như thế nào, ngươi cứ làm thế đó.”
“Không thành vấn đề.”
“Vậy được rồi, làm xong chuyện, chúng ta tập trung tại Đồn Môn. Có A Nhạc ta một ngày, ta đảm bảo vinh hoa phú quý cho ngươi một ngày.”
…
“Chúng ta đến rồi, mọi việc thuận lợi.”
Người trên thuyền gọi điện thoại cho Tiểu Trang: “Trên đường mưa thuận gió hòa.”
“Bến tàu có phải có rất nhiều người đang chờ hay không? Ngươi cứ giao cho một người tên Lâm Mũi To, là người trong tấm hình mà ta đã đưa cho ngươi lúc trước.”
Tiểu Trang vừa cười vừa nói: “Hai mươi phút sau sẽ có thuyền đưa các ngươi đến Hào Giang. Vất vả rồi, mọi người chơi vui vẻ nhé!"
“Ta hiểu rồi, cảm ơn giám đốc Trang.”
Người râu quai nón cung kính cúp điện thoại, ra hiệu cho hai người kia cẩn thận canh chừng đồ vật, sau đó một mình đi thẳng đến đám người Lâm Mũi To đã chờ trong mưa từ rất lâu.
“Ai là Lâm Mũi To?”
Bến tàu rất tối, chỉ dựa vào mấy ngọn đèn đường hoàn toàn không nhìn rõ tướng mạo của đối phương. Nam nhân râu quai nón vừa cao giọng thét lên vừa đưa tay cảnh giác đặt bên hông.
“Là ta.”
Lâm Mũi To khoát tay ra hiệu cho người bên dưới yên tâm, còn mình thì che dù bước lên nghênh đón: “Ta chờ các ngươi rất lâu rồi.”
“Là ngươi.”
Nam nhân râu quai nón cẩn thận quan sát tướng mạo của Lâm Mũi To, nhẹ gật đầu, thủ thế với hai người cách đó không xa.
Quá trình giao tiếp rất im lặng. Ba người nói với nhau rất ít nhưng mùi vị thiết huyết trên người bọn hắn khiến Lâm Mũi To âm thầm kinh hãi. Hắn biết đây nhất định là người của Chung tiên sinh. Đối với Chung tiên sinh sâu không lường được, sự e ngại của Lâm Mũi To vô tình lại nhiều thêm mấy phần.
“Đây chính là cây gậy đó?”
Lâm Mũi To mở cái hộp. Ánh mắt mọi người nhất thời đều bị gậy Long Đầu được chế tạo tinh xảo, tràn ngập hơi thở cổ xưa thu hút. Thân gậy được làm bằng gỗ Trinh Nam, một đầu rồng Hạ quốc uy nghiêm sinh động như thật cuộn tròn bên trên. Đầu rồng uy nghiêm, râu rồng phiêu động, cộng thêm ý nghĩa của cây gậy lại càng khiến cho đám lưu manh cảm nhận được một sự uy nghiêm.
“Khi nào thì Đại D đến?”
Giọng điệu của Lâm Mũi To không được hào hứng cho lắm. Hắn biết tối nay nói không chừng thứ này sẽ nhiễm không ít máu tươi. Việc cấp bách bây giờ là ném củ khoai lang nóng bỏng tay này cho Đại D.
“Nhanh thôi.”
Quý Lợi Cao trả lời. Hắn say mê nhìn gậy Long Đầu: “Bây giờ Đại D bỏ ra ngàn vạn để mượn binh ở Thuyên Loan cũng chỉ vì muốn lấy được cây gậy này.”
…
“Lâm Mũi To rất nghe lời. Nếu hắn chết đêm nay, ngươi có cảm thấy đáng tiếc lắm không?”
Vẫn luôn ngồi bên trong chiếc Rolls-Royce màu trắng bạc, Tô Văn Văn nhàn nhã hút xì gà, lắc lư ly rượu đỏ, cười hỏi Rebecca.
“Chó nghe lời còn rất nhiều. Cổ áo của hắn không thêu rồng Hạ quốc, chết thì tìm người khác thôi.”
Rebecca nhấp một ngụm rượu, cau mày nói: “Rượu Tinh Điều quốc rất đắt, nhưng ta luôn cảm thấy nó thiếu sự lắng đọng.”
“Hơn nữa, hắn có chết hay không còn phải nhìn xem hắn có thông minh hay không, có hiểu ý của ta hay không.”
Rebecca đặt ly rượu xuống: “Nghe lời, còn thông minh, hắn không chết được.”
Nàng cầm điện thoại, mỉm cười nói với Tô Văn Văn: “Đột nhiên ta cảm thấy thật ra Cẩm Tú nắm An Phong trong tay trước cũng không tệ.”