Tô Bình Nam nói rất đúng. Cái đêm mưa to gió lớn này chú định là một đêm không ngủ với rất nhiều người.
Nơi ở của Xuyến Bạo là một nhà băng ở góc Bắc. Từ nhỏ hắn đã thích uống đồ lạnh, cho nên ngoại hiệu đầu tiên của hắn không phải là Xuyến Bạo mà là Băng Thất Dũng.
Băng Thất Dũng, ý nói hắn một ngày không có chuyện gì làm thì sẽ ngâm mình trong phòng băng, ăn băng uống băng.
Về sau, khi hắn trở thành lão đại, bởi vì phong cách làm việc quá mức ngang ngược càn rỡ, lúc này người ta mới dần gọi hắn là Xuyến Bạo.
“Làm người thì không thể nhìn bề ngoài. Đại D nói như thế nào? Nói chuyện làm việc thì khoa trương nhưng làm người lại hào phóng, hiểu quy củ. Lấy ví dụ, hắn nợ Đại D nhiều tiền như vậy, Đại D còn không phải vẫn luôn đối tốt với hắn sao? Người trong gia đình hắn còn không phải Đại D đang chiếu cố? Nếu không nhờ Đại D, mọi người đã sớm chết đói rồi.”
“Bây giờ cái gì cũng đều là giả, chỉ có tiền mới là thật. Chúng ta đều đã già. A Nhạc nói sẽ dẫn chúng ta đánh vào Tiêm Sa Chủy. Tuy nhiên, với thực lực của chúng ta bây giờ có thể phân ra bao nhiêu?”
Đầu dây bên kia im lặng.
Xuyến Bạo nói tiếp: “A Nhạc làm được, Đại D cũng có thể làm được. Nếu ngươi theo Đại D, ngày mai đến lấy một triệu đi.”
Ầm ầm ầm!
Cửa phòng băng bị gõ vang.
“Ngươi suy nghĩ một chút đi. Suy nghĩ cho kỹ thì gọi điện thoại cho ta.”
Xuyến Bạo cúp điện thoại, vỗ đàn em A Cường đang ngủ gật: “Mưa lớn, lại muộn rồi, ngươi đi xem là ai đi.”
“Thời buổi rối loạn, lão đại, ngươi bận chuyện lớn nên không biết mấy ngày nay đám người Phì Ngưu gây chuyện rất lớn ở chợ đêm, nhất định là do tên kia gây phiền toái. Ngươi lại nấu cháo điện thoại, cho nên người ta mới tìm đến cửa.”
A Cường có chút lười biếng đứng dậy, bĩu môi nói một câu.
“Đến đây, đến đây. Đã trễ như vậy, nếu cái tên lưu manh nhà ngươi không có chuyện gì đứng đắn, lão tử sẽ đánh nổ đầu của ngươi.”
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục. A Cường không kiên nhẫn hô về phía cánh cửa, đồng thời bước ra mở cửa phòng.
“Ta tìm Bạo thúc có việc gấp, Cường ca.”
Không biết có phải do bên ngoài mưa quá lớn hay không, giọng nói của đối phương rất mập mờ.
Cửa mở.
Gió lớn mang theo nước mưa lạnh buốt văng vào, đồng thời còn có đao quang lóe sáng.
“Các ngươi làm cho sạch sẽ.”
Một đao của Đông Hoàn Tử chém lăn A Cường, hắn nhanh chóng căn dặn người phía sau. Người đằng sau như con khỉ vượt qua chướng ngại vật vọt thẳng lên lầu.
Nhanh, toàn bộ quá trình nhất định phải nhanh.
Đây là góc Bắc, Xuyến Bạo đã xuống dốc nhưng cũng là địa đầu xà ở đây. Không thể giải quyết đối phương trong thời gian ngắn, người chết nhất định sẽ là mình.
…
“Đội xe của A Nhạc đã khởi động.”
Khủng Long đẩy cửa bước vào: “Ba mươi mốt chiếc xe minibus, bảy chiếc xe con. Theo như tin tức truyền về, A Nhạc ngồi bên trong chiếc Toyota màu trắng bạc, biển số xe là JF741.”
“Ta biết rồi.”
Đại D đứng dậy, ánh mắt đảo qua mọi người: “Mọi người đã nể mặt ta, ngồi lên thuyền của ta. Hôm nay, chúng ta sẽ chiến đấu để lấy phú quý.”
...
“Đội xe của Lâm Hoài Nhạc đã khởi động, đội xe của Đại D cũng lên đường.”
Hiện tại, với những mối quan hệ xã hội phức tạp, chuyện lớn như vậy không còn là bí mật trong mắt một số người hữu tâm.
“Theo khoảng cách và tốc độ, người đầu tiên đến Đồn Môn chính là Đại D. Ngươi thông báo cho bên cảnh sát chưa?”
Gương mặt sếp Lương vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại nổi sóng mãnh liệt.
Hắn đã chiến đấu chống lại xã hội đen ba mươi năm, ngọn gió nào cơn mưa nào mà chưa thấy qua. Nhớ năm đó, Cửu Long thành trại chính là luyện ngục chốn nhân gian. Nhưng thời gian trôi qua, thủ đoạn của mấy nhân vật xã hội đen ngày càng ôn hòa, rất ít khi xuất hiện mấy cuộc chiến sống mái quy mô lớn. Tất cả đều lấy tiền làm chuẩn. Hành động quy mô lớn như hôm nay là lần đầu tiên diễn ra trong vòng mười năm qua.
“Đã thông báo, bọn hắn sẽ điều động sáu chiếc xe giúp chúng ta ngăn lại hai người kia.”
Lưu Kiến Minh trả lời rất nhanh: “Hôm nay mưa to. Đây đã là lực lượng lớn nhất mà bọn hắn có thể điều động trong khu vực.”
Sếp Lương phủi tay: “Mọi người lên tinh thần chuẩn bị xuất phát. Sau khi xong việc sẽ tìm người nói chuyện. Truyền thông và cấp trên cũng vậy, cũng nên có lời bàn giao.”
Tất cả mọi người lập tức đứng lên. Khi đi ngang qua Lưu Kiến Minh, sếp Lương vỗ vai hắn: “Không tệ, cố lên. Ta sẽ cho ngươi viết một báo cáo thật đẹp.”
“Cảm ơn sếp Lương.”
Lưu Kiến Minh đứng thẳng, kích động nói.
“Ngồi chung xe với ta đi.”
Sếp Lương sắp đến tuổi về hưu. Hắn mỉm cười nhìn Lưu Kiến Minh, ý khen ngợi lộ rõ trên gương mặt.
“Vâng.”
Lưu Kiến Minh gật đầu, lúc này điện thoại trong túi quần hắn vang lên.
“Xin lỗi.”
Lưu Kiến Minh dừng bước, nhìn số điện thoại gọi đến, sau đó mỉm cười nói với sếp Lương: “Là bác của ta, đoán chừng mẹ ta lại lo lắng cho ta nữa rồi.”
“Người già mà, ai cũng vậy hết.”
Sếp Lương cũng không suy nghĩ nhiều, khoát tay nói: “Tốc độ phải nhanh một chút.”
…
“Có chuyện gì vậy, thưa bá phụ?”
Ngồi trong phòng khách của biệt thự nhà mình, Hàn Sâm nghe Lưu Kiến Minh xưng hô trong điện thoại, lập tức biết hắn nói chuyện không tiện. Hắn mỉm cười, âm thanh cao hơn rất nhiều: “Đã trễ như thế này, mưa lại lớn, ngươi vẫn chưa về nhà, mẹ ngươi rất lo lắng, bảo ta gọi cho ngươi hỏi thăm tình huống như thế nào.”
Không đợi Lưu Kiến Minh trả lời, Hàn Sâm đã hạ thấp giọng xuống: “Hai con mãnh long đánh nhau, ta muốn đặt cược. Ta muốn nghe ý kiến của ngươi.”
“Đừng làm bậy, bá phụ. Mưa gió lớn như thế này, ngươi yên ổn ở nhà không tốt hơn sao?”
Lưu Kiến Minh vừa nói vừa nhìn qua đồng nghiệp đi ngang, thủ thế xin lỗi.