“Lúc nào đến phiên ngươi bảo ta làm việc.”
Giọng điệu Hàn Sâm trở nên nghiêm nghị: “Địa bàn của Hòa Liên Thắng là nơi Đại Phổ Hắc phân phối hàng hóa. Bạch tiểu thư của chúng ta không thể chen vào. Bây giờ ta muốn hỏi, nếu ta chọn Đại D, có thể thắng hay không.”
“Hương vị của hai nhà không khác nhau, nhưng nhà phía Đông ta cảm thấy không tệ. Tuy nhiên, mưa gió lớn như vậy, ngươi cũng đừng nên ra ngoài.”
Lưu Kiến Minh đưa ra ý kiến của mình.
“Phía Đông? Vậy là Đại D rồi.”
Hàn Sâm cười lớn: “Ta không để ngươi làm vô ích đâu. Mấy ngày nữa ta sẽ tặng quà cho ngươi.”
“Được.”
Thái độ của Lưu Kiến Minh vẫn rất tự nhiên, hắn cúp điện thoại.
…
Lâm Hoài Nhạc nhìn những chiếc xe bus đang chạy chậm vì mưa lớn đằng trước, ánh mắt nheo lại.
“Gọi điện thoại cho Lâm Mũi To, nói cho hắn ta biết ta sẽ tiến vào Đồn Môn trong ba mươi phút nữa. Nếu hắn giao cây gậy ra, ta có thể quay đầu về Thuyên Loan. Còn không, ta sẽ nhổ cờ của hắn ở Đồn Môn, dùng máu của hắn để tô màu cho ta.”
“Được.”
Tóc Vàng dữ tợn nói: “Cái thứ dựa vào Tả Thủ để thượng vị, hắn không đồng ý thì hôm nay ta sẽ đánh hắn chết tươi.”
…
“Ba nuôi, chuyện xong rồi.”
Đông Hoàn Tử nhẹ nhàng vuốt mắt Xuyến Bạo: “Làm rất sạch sẽ. Ta sẽ đến đó tụ họp.”
“Đến phía bên trái Đồn Môn. Ngoại trừ người của Đại Phổ Hắc, ta sẽ phái một đội khác chờ ngươi. Nhớ kỹ, đánh đủ uy. Có như vậy bọn hắn mới không còn gì để nói.”
Lâm Hoài Nhạc nói khiến Đông Hoàn Tử ở đầu dây bên này mỉm cười. Hắn cúp điện thoại, đốt một điếu thuốc rồi đứng trước thi thể đã cứng ngắc của Xuyến Bạo, nhẹ nhàng nói một câu: “Bạo thúc, đừng trách ta. Ta muốn xuất đầu. Nếu đêm nay vận khí của ta không tốt, cái mạng này ta sẽ bồi thường cho ngươi.”
Đông Hoàn Tử thu hồi suy nghĩ. Hắn và Xuyến Bạo cũng có chút giao tình. Lúc trước Xuyến Bạo đối xử với hắn cũng không tệ lắm, nhưng giang hồ mà, không bao giờ có đường lui.
“Đi thôi, qua đêm nay, nếu mạng chúng ta lớn, vậy thì chúng ta sẽ xuất đầu.”
Nghe hắn nói, bốn năm người đi theo liền nhanh chân bước ra khỏi phòng băng, rất nhanh biến mất trong màn mưa.
…
“Ta gọi ngươi một tiếng Lâm Mũi To ca đã là nể mặt ngươi lần cuối. Đừng nói là lão đại ta không cho ngươi cơ hội. Nửa tiếng nữa, chúng ta sẽ đến Đồn Môn. Nếu lúc này ngươi đưa gậy đến, chúng ta sẽ rời khỏi đây. Khi gặp nhau trên giang hồ còn có thể gọi nhau một tiếng huynh đệ.”
Nghe giọng nói của Tóc Vàng trong điện thoại, sắc mặt Lâm Mũi To trở nên âm độc, nhìn hộp gỗ trước mặt: “Các ngươi cứ đến Đồn Môn đi, ta sẽ đón tiếp. Nhưng đồ ta chỉ giao cho Đại D.”
“Tốt, có gan, vậy thì cứ làm đi.”
Giọng điệu phách lối của thế lực lớn bộc lộ rõ trong giọng nói của Tóc Vàng.
“Ta chờ ngươi.”
Lâm Mũi To cúp điện thoại, nhìn Quý Lợi Cao bên cạnh, cười thảm một tiếng: “Đều nói người trong giang hồ thân bất do kỷ, ta vẫn cho rằng đó là đánh rắm. Cho đến hôm nay, ta mới biết được những lời này thật sự rất có đạo lý.”
“Lão đại, chúng ta cứ chiến đấu thôi.”
Quý Lợi Cao ngược lại cởi mở hơn: “Để ta xử lý chỗ lão Hắc. Ta cũng hiểu ý của Chung tiên sinh. Chịu được thì An Phong chính là tiền thưởng của chúng ta.”
“Ngươi cứ đi làm việc của ngươi đi.”
Sắc mặt Lâm Mũi To vẫn tái nhợt như cũ: “Trong vòng hai năm, ta sẽ ủng hộ ngươi đi lên. Tiền đã kiếm không ít, ta cũng không muốn chơi nữa.”
Quý Lợi Cao im lặng.
Lâm Mũi To không chú ý đến ánh mắt nhìn xuống mặt đất của Quý Lợi Cao có chút ý vị thâm trường.
…
“Các đơn vị chú ý, các đơn vị chú ý, đội xe Thuyên Loan đã đi về hướng Đông. Các xe xung kích số 274 và số 36 được bố trí theo kế hoạch, ép bọn hắn phải đổi đường.”
Sếp Lương dùng bộ đàm nhanh chóng phân công công việc.
“Rõ.”
Nghe tiếng trả lời pha chút tạp âm bên trong bộ đàm, sếp Lương ngồi trong phòng điều khiển xoa chân mày: “Thông báo cho các anh em. Một khi khai chiến, một trong hai người A Nhạc hoặc Đại D không xuất hiện, lập tức bắt người.”
“Rõ.”
“Có biết vì sao ta làm như thế không?”
Sau khi sắp xếp tất cả, sếp Lương quay lại nhìn Lưu Kiến Minh ở ghế lái phụ, trong lời nói mang tính khảo nghiệm.
“Biết.”
Lưu Kiến Minh một lần nữa đưa ra một câu trả lời hoàn mỹ: “Nếu bọn hắn không xuất hiện, rất có thể chính là đánh giằng co. Chúng ta chỉ cho phép bọn hắn một trận chiến định giang sơn.”
“Rất tốt.”
Sếp Lương hài lòng gật đầu: “Có hứng thú đến làm việc với ta không?”
...
“Đại D ca, đằng trước có mấy cảnh sát cơ động chặn đường.”
Khi chiếc xe bus đầu tiên dừng lại, Tóc Dài rất nhanh đội mưa chạy đến chỗ xe của Đại D: “Bọn hắn nói có tai nạn phát sinh vì mưa to, muốn chúng ta đi đường vòng.”
“Tai nạn xe cộ?”
Giọng điệu Đại D trở nên khinh thường: “Những người này luôn tự cho là thông minh. Thời tiết này quỷ cũng không có một con chứ đừng nói một người.”
“A Nhạc cũng đã đến đó, chúng ta đi đường vòng có thể đuổi đến trước A Nhạc hay không?”
Đại D tiếp tục hỏi.
“Hẳn A Nhạc đã đến Đôn Đạo. Chúng ta đi đường vòng, mọi người sẽ gặp nhau ở đây, đường hầm ngắn của đường số 4.”
Cảm ứng vị trí của Tóc Dài rất mạnh, lập tức phân tích ra được.
“Ta chọn con mẹ hắn đấy.”
Đại D lập tức phản ứng lại: “Đây là cái nơi chim không thèm ị, ngươi bảo chúng ta đánh ở đây? Chúng ta không có nhiều người như A Nhạc, còn cái tên Lâm Mũi To thì nhát như cáy. Ta sợ hắn không dám bước ra ngoài, như vậy chúng ta sẽ thất bại.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Mưa càng lúc càng lớn, mới đứng có mấy phút mà toàn thân Tóc Dài đã ướt nhẹp: “Chúng ta lui về phía sau, tìm mấy người làm loạn hoặc tạt sơn đỏ cũng được. Tóm lại phải dẫn bọn hắn đi, không thể thay đổi tuyến đường được.”
Kinh nghiệm giang hồ của Đại D rất đủ, cho ra phản ứng rất nhanh.