“Nhạc ca, hộp đêm đằng trước là sản nghiệp của Lâm Mũi To.”
Đội xe của A Nhạc dừng lại, Khủng Long gọi điện thoại đến: “Tuy nhiên, nhìn tình huống có vẻ ít người. Đoán chừng đám người Lâm Mũi To đã rút về hết.”
“Ngươi dẫn người vào quét đi. Ta đã nói rồi, nửa tiếng nữa mà hắn không giao gậy ra, ta sẽ dọn sạch địa bàn của hắn.”
Lâm Hoài Nhạc nhìn đồng hồ, đã qua nửa tiếng, bây giờ Đồn Môn đang ở trước mắt, xem ra Lâm Mũi To khăng khăng muốn ủng hộ Đại D đến cùng. Thế thì hôm nay chính là đêm cuối cùng của An Phong ở Đồn Môn.
…
Ngồi trên chiếc minubus đầu tiên, đàn em của Lâm Hoài Nhạc là Tóc Dài lập tức cúp điện thoại, vỗ vai lái xe: “Dừng xe, làm việc thôi.”
Chiếc xe dừng lại.
Sắc mặt Tóc Dài dữ tợn, nhìn người trong xe một vòng, sau đó rút con dao bầu Nepal từ thắt lưng ra, dùng sức gõ mấy cái xuống lan can bằng sắt, gầm rú điên cuồng: “Nhạc ca nói, bây giờ An Phong không còn chỗ ở Đồn Môn nữa, các ngươi cùng ta xuống quét sạch đằng kia, nhổ cờ bọn hắn.”
Bởi vì mưa to, công việc kinh doanh của hộp đêm ở Đồn Môn không được tốt. Bảo vệ bị tiếng gõ quá lớn ngoài cửa đánh thức. Khi tỉnh dậy, hắn nhìn thấy mười mấy nam nhân nối đuôi nhau đi vào. Hắn còn chưa kịp lên tiếng, Tóc Dài đã đá mạnh ra một cước.
“Biến con mẹ ngươi đi. Gọi người của An Phong ra đây, những người không liên quan thì biến ra ngoài.”
Bảo vệ bị một cước đá lăn. Đám người đằng sau Tóc Dài đã xông hết vào trong đại đường, nhất thời âm thanh dụng cụ vỡ vụn nổi lên bốn phía, tiếng nữ nhân thét lên chói tai vang vọng cả phòng.
Lầu hai phản ứng rất nhanh. Mười mấy người cầm theo vũ khí sáng bóng lao xuống. Người cầm đầu nhìn thấy những người bên dưới, vẫn ráng hô lên: “Các ngươi dám đến đây làm loạn? Các ngươi không biết đây là…”
Tóc Dài không đợi đối phương nói xong đã nhe răng mỉm cười nhào đến: “Chém chết bọn hắn cho ta.”
Tiếng rống giận dữ cùng với tiếng vũ khí bằng sắt va vào nhau. Mười mấy người lập tức bị chém ngã, máu màu đỏ sậm biến phòng khách thành một vũng bùn.
“Rác rưởi.”
Tóc Dài đốt một điếu thuốc, dùng sống dao vỗ vào người quản lý toàn thân đang phát run: “Cờ đã bị ta nhổ. Nếu An Phong có gan tìm về, ngươi nói cho hắn biết Tóc Dài của Nhạc ca đã đến đây. Bây giờ ngươi hãy thống kê toàn bộ tổn thất, sau đó đưa cho ta một con số.”
Chuyện giang hồ cứ để giang hồ tính.
Hắn có thể sống mái với An Phong nhưng hộp đêm lại không thể gánh nổi tổn thất, về sau còn phải dựa vào người ta để kiếm tiền. Tóc Dài hiểu rất rõ điểm này.
…
“Hộp đêm đã bị quét.”
Quý Lợi Cao cúp điện thoại: “Lão đại, chúng ta quyết định rút người về, người mà chúng ta lưu lại ở hộp đêm cũng chỉ là mấy tên vô dụng. Dựa vào hai ba tên tép riu đó hoàn toàn không ngăn được.”
“Đại D đã đến chưa?”
Lâm Mũi To cũng không để ý đến lời nói của Quý Lợi Cao, ngược lại hỏi hành trình của Đại D. Sao hắn lại không biết hộp đêm ngăn không được chứ. Đừng nói đám mèo con đó, cho dù những người liều mạng nhất của hắn ở đây cũng chưa chắc có thể cản được. Bởi vì đối thủ là một trong bốn người giỏi đánh nhau nhất của đối phương.
Nhưng hắn không thể không rút.
Hiện tại đối phương đã cắm cờ. Nếu ngươi không chống cự, chẳng khác nào ngươi chấp nhận quy củ. Khi đó, ngươi ngay cả tư cách đánh lại cũng không có. Quy củ chính là quy củ. Cho nên hắn chỉ có thể làm như vậy.
“Nhanh thôi. Bọn hắn đang từ đường bên trái đến. Đại D có nói hôm nay tổn thất bao nhiêu sẽ do hắn gánh, nhân tình này hắn xin nhận.” Quý Lợi Cao nói.
“Bảo mọi người hoạt động tay chân một chút, đừng để lát nữa bị người ta coi thường. Chuẩn bị đón Đại D thôi.”
Lâm Mũi To đứng dậy, sắc mặt ngưng trọng. Việc đã đến nước này, suy nghĩ cái gì cũng vô dụng. Qua đêm nay, con đường phía trước của hắn là một mảnh bằng phẳng. Hơn nữa, hắn rất có lòng tin, mà lòng tin này không phải đến từ Đại D mà là đến từ Chung tiên sinh trong chỗ tối.
…
“Sếp Lương, động tác của ngươi nên nhẹ một chút.”
Hai chiếc xe cảnh sát bị sơn đỏ dội xuống, nhìn cực kỳ chói mắt. Mười mấy thanh niên cười đùa, thái độ bỡn cợt ngồi xổm dưới đất, hoàn toàn không để ý đến cả người mình cũng bị dính sơn đỏ.
“Câm miệng.”
Một nữ cảnh sát tóc ngắn chán ghét bẻ ngoặt cánh tay của một thanh niên, sau đó rút bộ đàm ra nói: “Tổng bộ, xe bị dội sơn. Ta đã bắt mười mấy tên lưu manh, bây giờ chúng ta cần trở về báo cáo.”
“Thả bọn hắn ra.”
Một giọng nói vang lên bên trong bộ đàm: “Giữ thẻ căn cước, sau đó bảo bọn hắn cút xéo. Các ngươi cứ đóng đinh ở đó cho ta, không cho phép di chuyển, cũng không cho phép bất cứ chiếc xe nào từ hướng bên trái tiến vào. Đây là mệnh lệnh.”
Sếp Lương rất nhanh trả lời lại: “Ta sẽ phái người đến hỗ trợ các ngươi, tuyệt đối không được di chuyển.”
“Rõ.”
Hà Tuệ Linh phất tay ra hiệu cho các đội viên: “Giữ thẻ căn cước, sau đó thả bọn hắn ra. Bảo ngày mai bọn hắn đi tự thú. Điều chúng ta cần làm chính là ở yên nơi này, không cho bất kỳ chiếc xe nào đi qua.”
“Yes, Madam.”
Khi còn cách xe cảnh sát năm phút, đội xe Đại D dừng lại ven đường: “Đại D ca, không dụ bọn hắn đi được.”
Khủng Long vô cùng nôn nóng. Hắn biết rõ thời gian rất quan trọng đối với người của hắn: “Có cần ta xông qua đó hay không?”
“Óc ngươi bị nhúng nước à?”
Đại D liên tiếp bấm điện thoại gọi cho Xuyến Bạo nhưng không ai nghe máy, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không ổn, sắc mặt sa sầm. Mấy phút sau, hắn ngẩng đầu: “Xuyến Bạo rất có thể đã xảy ra chuyện. Tìm anh em nào đụng xe của bọn hắn. Mặc kệ ngươi dùng cách nào, ta muốn bọn hắn rời khỏi chỗ đó.”