“Phú Nhạc bị quét.”
“Trường Thái bị quét.”
“Đại Phú Hào bị quét.”
Điện thoại của Quý Lợi Cao không ngừng vang lên, hết tin này đến tin khác khiến cho bầu không khí có chút nặng nề.
“Không sao đâu, gậy đưa cho Đại D xong, hắn nói chẳng những có thể giúp chúng ta đánh, hơn nữa còn cho mượn lính của hắn đánh ra Đồn Môn.”
Lâm Mũi To biết khí thế của bên mình không thể yếu. Hắn làm ra vẻ hào phóng, lớn tiếng cười nói: “Cầu phú quý trong nguy hiểm. Không ai muốn cứ ở Đồn Môn mãi. Cho nên chúng ta phải liều để tìm kiếm một cơ hội.”
Mọi người im lặng nhưng ánh mắt rõ ràng nóng như lửa.
…
“Huynh đệ xưng hô như thế nào?”
Đại Phi thuộc Trường Nhạc ngồi trong chiếc minubus, có chút nhàm chán. Hắn nhìn Phi Cơ ngồi ở phía sau đuôi xe, liền lắc lư bước đến gần, cười hỏi.
“Phi Cơ.”
Phi Cơ lạnh lùng lên tiếng.
“Ta là Đại Phi của Trường Nhạc, xem ra chúng ta rất có duyên, đều có chữ Phi trong tên.”
Thấy Phi Cơ không có hứng thú nói chuyện, Đại Phi cũng không tức giận mà đặt mông ngồi xuống: “Ta cũng là Hồng Côn, đàn em bên dưới cũng có mấy người. Cho nên nếu có tham gia vào mấy cuộc chiến thì đừng liều mạng. Bằng không chết cũng chỉ là quỷ nghèo.”
Đại Phi hơi tức giận nói.
Cũng khó trách, hắn đánh cũng đủ liều, có thể nói là nhân vật số một Trường Nhạc, nhưng xuất đạo nhiều năm như vậy, ngay cả cái đồng hồ cho tử tế hắn cũng không có nổi, suy cho cùng vẫn là nội tình không cứng nên tiền kiếm được từ kinh doanh hắn không xen tay vào được.
“Ngươi muốn ngăn lại Hòa Ký?”
Phi Cơ không ngờ người này cũng có suy nghĩ giống hắn, liền ngẩng đầu hỏi.
“Đúng, ta sẽ dẫn các anh em của mình đi tìm một tương lai, tìm một tên tuổi lớn đáng để bán mạng. Tương lai lão tử muốn trở thành một đại nhân vật ở Du Tiêm Vượng.”
“Sống sót rồi hãy nói.”
Phi Cơ gạt đầu ngón tay của Đại Phi ra, nhắm mắt lại không nói gì thêm.
“Mẹ nó, chưa từng thấy một kẻ nào phách lối như vậy.”
Đại Phi mất hứng nhìn bầu trời tối đen như mực bên ngoài, chỉ thấy hai chiếc ô tô như mũi tên lao ra. Không bao lâu sau, ánh lửa nương theo tiếng xe hơi va chạm xuất hiện.
Sau đó, tiếng còi xe vang lên, hai chiếc xe bị tạt sơn đỏ chạy qua chỗ đội xe đang đậu. Mấy phút sau, đội xe bắt đầu khởi động lại lần nữa.
…
“Ta đã nói các ngươi phải cố định tại chỗ, không nên di chuyển. Vì sao các ngươi lại không nghe theo lệnh của ta?”
Giọng điệu sếp Lương trong bộ đàm cực kỳ lạnh lẽo.
“Có hai chiếc xe mất kiểm soát trong mưa, đâm vào xe chúng ta. Ta cho rằng cứu giúp sinh mệnh chính là chức trách đầu tiên của chúng ta.”
Giọng điệu Hà Tuệ Linh cứng nhắc, chậm rãi tắt bộ đàm rồi nhìn người bên dưới: “Chúng ta đến bệnh viện thôi.”
“Khốn kiếp.”
Sếp Lương tức giận đập bộ đàm vào tay lái, sau đó khởi động xe.
….
“Đội xe của Đại D đã tiến vào.”
Tóc Vàng nhìn đèn xe biến mất ở góc khuất trước mặt, liền bấm điện thoại cho Lâm Hoài Nhạc: “Nhạc ca, chúng ta có nên quét tiếp các hộp đêm khác không?”
“Gọi các anh em trở về. Chúng ta nhận được tin tức, nói có cảnh sát cơ động chặn đường. Đừng để sự việc bị đẩy đến bước không thể vãn hồi. Chúng ta tiến thẳng đến Đương Khẩu An Phong ở Đồn Môn thôi.”
Ánh mắt Lâm Hoài Nhạc tràn ngập chiến ý. Đây chính là trở ngại lớn nhất trong cuộc đời của hắn. Nếu qua được, hắn sẽ trở thành đầu lĩnh. Còn không qua được, hết thảy đừng nói nữa.
Đương Khẩu An Phong ở Đồn Môn là một quán bar ba tầng, vị trí địa lý không được tốt lắm. Hai bên có một số cửa hàng buôn bán nhỏ, có một con đường không rộng lắm nhưng vẫn có thể đi lại được.
Những chiếc xe lần lượt dừng lại ở giao lộ. Đại D là người đầu tiên xuống xe. Tiếp nhận cái dù Khủng Long đưa qua, nhìn quán bar đèn đuốc sáng trưng trong mưa, Đại D hít một hơi thật sâu.
“Các ngươi chờ ở bên ngoài, một mình ta vào là được.”
Biểu hiện của Khủng Long có chút khẩn trương: “Lão đại, ngươi dẫn theo một số huynh đệ. Ta có chút lo lắng.”
“Cứ theo quy củ đi.”
Đại D khoát tay: “Lâm Mũi To liều chết, bất kể hắn vì cái gì, ta cũng không thể dẫn người phá vỡ quy củ ở Đương Khẩu của hắn. Ta nhất định phải một mình đi vào, đây chính là cấp bậc lễ nghĩa.”
…
“Đại D đến.”
Trong quán bar, Quý Lợi Cao cúi người xuống nói với Lâm Mũi To đang hút thuốc: “Một mình tiến vào cũng đủ nể mặt chúng ta rồi.”
“Khai đàn dâng hương, ta chờ hắn.”
Lâm Mũi To nhìn Quan Nhị Gia chính giữa phòng. Sự việc lâm đầu, lui cũng không thể lui được nữa, ngược lại hắn trở nên bình tĩnh hơn: “Ngươi đi đón người đi.”
“Được.”
Ánh mắt Quý Lợi Cao trở nên phức tạp: “Vừa rồi lão Hắc gọi điện thoại đến, bảo chúng ta giao cây gậy cho A Nhạc.”
“Hắn muốn ta chết mà.”
Sắc mặt Lâm Mũi To trầm xuống: “Khi nào thì người của ngươi ra tay?”
“Đang trên đường. Tối hôm nay nước rất loạn, chúng ta không thể lẫn vào.”
“Làm tốt lắm.”
Lâm Mũi To kết thúc cuộc nói chuyện. …
“Rốt cuộc thì ngươi cũng đến.”
Nhìn thấy Đại D bước vào cửa, Lâm Mũi To đứng dưới pho tượng Quan Nhị Gia, nhếch miệng cười một tiếng, sau đó đưa cho Đại D ba nén nhang: “Bái huynh đệ, rồi lấy gậy.”
“Được, ân tình này ta xin nhận.”
Đại D không chút do dự nhận lấy ba cây nhang, sau đó cùng với Lâm Mũi To quỳ trước pho tượng Quan Nhị Gia.
Nhang là loại nhang vàng có tay cầm màu đỏ. Khi thắp nhang thì đặt đầu nhang nằm ngang. Khói xanh lượn lờ, bầu không khí cực kỳ căng thẳng.
“Hôm nay, hai người chúng ta nhỏ máu đốt hương trước Quan Thánh Đế Quân, kết bái huynh đệ.”
Lâm Mũi To nói xong, hai người lạy ba lạy, sau đó tiếp nhận con dao và bát rượu mà Quý Lợi Cao đưa qua.
Đại D là người đầu tiên cắt ngón tay mình, nhỏ một giọt máu vào trong bát rượu, sau đó đưa con dao cho Lâm Mũi To. Lâm Mũi To cũng không rên một tiếng nhỏ máu của mình vào.
“Chúng ta sẽ cùng hưởng vinh hoa phú quý.”
Đại D uống một hớp rượu: “Nếu làm trái lời thề, sẽ như bát hoa sen này.”
Nói xong, Đại D ném mạnh cái bát hoa sen đựng rượu còn thừa lại xuống đất.
Âm thanh tiếng bát vỡ vụn phá vỡ sự yên tĩnh của quán bar.