“Đến rồi, Nhạc ca.”
Tóc Vàng và Tóc Dài một trái một phải che dù cho Lâm Hoài Nhạc bước ra khỏi xe: “Người của Đại D đã vào. Căn cứ theo số lượng xe của hắn, hắn mang theo khoảng hơn bốn trăm gần năm trăm người.”
“Có nhiều hơn nữa, A Nhạc ta cũng không sợ.”
A Nhạc bước xuống xe, nheo mắt nhìn quán bar còn sáng đèn duy nhất cách đó không xa, giọng điệu tàn nhẫn: “Làm xong, sau đó dùng dầu hỏa đốt nó đi.”
...
Tấm màn được kéo ra thì cũng phải có thời điểm để kết thúc.
Đại D biết, A Nhạc cũng biết, đêm nay một trong hai người bọn hắn sẽ rời khỏi sân khấu, nhưng ai cũng hy vọng mình là người còn lại kia.
“Đây chính là gậy Long Đầu?”
Đại D chậm rãi mở cái hộp ra, cầm cây gậy trong tay, biểu hiện có chút phức tạp: “Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy.”
Nhất thời, ánh mắt của Khủng Long, Đại Phi, Phi Cơ đều tập trung trên tay phải Đại D, đủ loại biểu cảm phức tạp.
“A Nhạc đến.”
Quý Lợi Cao cắt ngang sự yên tĩnh bên trong quán bar: “Từ phía Tây có rất nhiều người, tối thiểu có ba người giỏi đánh nhau.”
Lâm Mũi To và mọi người cùng nhìn về phía Đại D.
“Nên tới thì nhất định sẽ tới.”
Đại D cười lạnh: “Hôm nay Hồng Côn không dưới mười người. Đêm nay chính là đêm tồi tệ nhất Cảng thành. Chúng ta đều là lưu manh, phú quý mà ông trời cho đều dựa vào đao. Còn phải xem mạng của ta và A Nhạc ai cứng hơn ai.”
Đại D nói xong, hắn là người đầu tiên bước ra ngoài. Ngay sau đó, Lâm Mũi To, Khủng Long và đám người Quý Lợi Cao đi theo đằng sau.
Phi Cơ mang theo người của mình đi theo. Khi đi ngang qua Đại Phi, hắn mỉm cười nói: “Nắm chặt đao, đừng chết.”
Đại Phi sững sờ, đang định trả lời thì đã thấy Phi Cơ đầu không ngoảnh lại bước ra ngoài.
“Mẹ kiếp, lão tử tốt xấu gì cũng từ Trường Lạc đánh lên Song Hoa. Phú quý này ta quyết được.”
Đại Phi lẩm bẩm một câu, sau đó vội vàng nhanh chân đuổi theo.
…
Đường đi trước quán bar cũng không rộng lắm. Nhưng ai đủ kinh nghiệm cũng đều biết, càng nhiều người trong hoàn cảnh nhỏ hẹp như thế này mới là trí mạng nhất. Nhiều khi đối phương chém tới, ngươi muốn tránh cũng tránh không được.
Gió mưa vẫn không thấy yếu đi chút nào. Hai bên đều không bung dù, mặc cho nước mưa lạnh buốt xối vào mặt, cứ thế mặt đối mặt nghênh đón đối phương.
“Cảnh tượng hoành tráng nhỉ, sư huynh.”
Một thanh niên mặc thường phục nhoài trên tay lái, kích động đến mức toàn thân run rẩy: “Đây đều là ác nhân, so với đám nhát cáy mà chúng ta nhìn thấy ngày thường hoàn toàn khác nhau.”
Sư huynh nhìn chằm chằm đám người đằng xa, cũng không quay đầu lại: “Mười năm trước, cảnh tượng như thế này chỗ nào cũng có. Hiện tại, đám người liều mạng như thế đã ít đi rất nhiều.”
“Cái này mà còn ít sao?”
Thanh niên trợn tròn mắt.
“Đánh đi, đánh đi. Đám đó chết sạch, chúng ta cũng sẽ dễ dàng hơn.”
Trong lời nói của vị sư huynh lớn tuổi để lộ sự tàn nhẫn, nhìn thấu những thăng trầm của cuộc đời.
…
Người đứng xem trò vui không chỉ có một người.
Rebecca đã trở về biệt thự, tinh thần phấn chấn, không hề giống một người ba ngày chỉ ngủ có mười tiếng.
“Cảnh sát nhất định sẽ kéo người đến. Bọn hắn hoàn toàn không có khả năng trấn áp quy mô như vậy. Cho nên, để giải thích cho dân chúng, lần này người thua tiền nhất định không ít.”
Tô Văn Văn ngồi ngay ngắn ở ghế salon gật đầu biểu thị sự đồng ý.
“Đại D nhất định phải thắng. Tối thiểu Hòa Ký sẽ trống đi bốn vị trí. Ngoài Phi Cơ không đủ tư lịch, những ám kỳ còn lại nhất định phải thượng vị.”
“Đại D sẽ không đồng ý. Công lao của bọn hắn không đủ.”
Tô Văn Văn biết Rebecca đang nói ai: “Đám người Khủng Long cũng sẽ không chịu phục.”
Rebecca rót cho Tô Văn Văn một ly rượu, mỉm cười nói: “Cho dù mạng bọn hắn lớn qua được đêm nay, ta cũng sẽ tiến hành một số áp lực để Đại D giao người.”
Nàng cười tươi như hoa, nhưng hàn ý trong lời nói lại lạnh thấu xương: “Sau năm năm trong lò nung, Cảng thành còn Hòa Ký gì chứ, chỉ có Cẩm Tú mà thôi.”
“Vì Cẩm Tú…”
Tô Văn Văn nâng ly.
“Vì Tô tổng.”
Một nam một nữ cùng chạm ly rượu màu đỏ sậm.
…
Khi hai bên cách nhau mười mét, Lâm Hoài Nhạc nhìn Đại D, giọng điệu âm tàn: “Quan tài ta cũng đã giúp ngươi đặt, là loại gỗ đàn hương thượng đẳng.”
“Là hai bộ quan tài chứ?”
Giọng điệu Đại D không hề rơi xuống hạ phong chút nào: “Ta sẽ giúp ngươi mua một mảnh đất ở núi Bảo Phúc, nhưng ngày lễ ngày tết ta sẽ không đi bái tế ngươi được đâu nhé.”
Lâm Hoài Nhạc nhìn Đại D, cũng không nói tiếp. Sau đó, hắn nở nụ cười dữ tợn: “Không đàm phán được thì đừng có nói nhảm. Chém chết hắn cho ta.”
Theo tiếng rống to của A Nhạc, Đông Hoàn Tử vừa mới gấp rút trở về liền hét lên một tiếng, là người đầu tiên xông ra ngoài, đồng thời vũ khí sáng chói trong tay như dải lụa bổ về phía đối phương.
“Để cho ta.”
Vượt qua dự kiến của Đại D, tốc độ của Phi Cơ nhanh hơn so với Khủng Long một bước, từ xa thẳng tắp nghênh đón: “Hòa Ký xuất đả tử. Hôm nay để ta xem ngươi có đánh được hay không.”
Vũ khí trong tay hai người chạm vào nhau, tóe lên tia lửa trong cơn mưa. Nhìn thấy Phi Cơ đã xông lên, Đại Phi đứng đằng sau không khỏi ngẩn người, sau đó nhếch miệng cười với huynh đệ đi theo bên cạnh: “Mẹ kiếp, ta cho rằng ta đã đủ điên, thì ra tên nhóc kia còn điên hơn ta. Không thể mất mặt được, lên thôi.”
Đại Phi mang theo dao xông lên sau lưng Phi Cơ.
Hắn vừa động, ngoại trừ Lâm Mũi To và Đại D, những người còn lại đều gầm thét phóng đến đám người Lâm Hoài Nhạc.
Jimmy và Tóc Vàng nhìn thấy đối phương vọt đến, gương mặt không hề lộ vẻ sợ hãi, còn hú lên một tiếng quái dị nghênh đón.
Trong tiếng gầm thét, đội ngũ hai bên như dòng lũ hung hăng đụng vào nhau. Tiếng gào thét và tiếng kêu thảm thiết lập tức vang vọng trong mưa to.