Trong mắt Phi Cơ chỉ có Đông Hoàn Tử.
Khoảnh khắc hai người đối diện nhau, vũ khí trong tay Đông Hoàn Tử đã bổ xuống, còn Phi Cơ thì đâm thẳng.
Một bổ một đâm, nháy mắt đã quyết định vận mệnh hai bên.
Trong khoảng cách nhỏ hẹp, hai bên so kè ai hung ác, tàn nhẫn hơn ai. Đông Hoàn Tử chỉ chém đối phương, còn Phi Cơ thì muốn mạng của hắn.
Máu màu đỏ sậm vẩy ra, bản năng như dã thú của Phi Cơ thôi thúc hắn nghiêng người tránh được một đao có thể chém mất đầu của Đông Hoàn Tử. Cơn đau do vũ khí chém vào xương bả vai cũng không khiến cho động tác của Phi Cơ thay đổi, tay phải dùng sức đẩy về phía trước, đâm thẳng vào tim Đông Hoàn Tử.
Phi Cơ đẩy vào mạnh hơn, máu màu đỏ sậm từ tim Đông Hoàn Tử phun ra, nhưng ánh mắt Phi Cơ không hề có chút dao động. Sau đó hắn đạp vào Đông Hoàn Tử, cả người nhào về phía trước.
“Kết thúc?”
Khi chút khí lực sau cùng của Đông Hoàn Tử rời đi, cơ thể mềm oặt ngã xuống, ánh mắt của hắn vẫn hiện lên sự khó tin. Hắn không biết thần thái trong mắt hắn không khác gì Xuyến Bạo cách đó không lâu.
Con đường giang hồ một đi không trở lại.
...
Đông Hoàn Tử có thể được Đại Phổ Hắc và A Nhạc coi trọng đương nhiên có liên quan đến công việc hàng ngày của hắn. Trong số những người trẻ đang dần nổi lên, Đông Hoàn Tử cũng được coi là một nhân vật đủ cứng để chiến đấu. Nhưng vừa đối mặt với người kia, Đông Hoàn Tử đã không đấu nổi, máu màu đỏ sậm trên người nhìn thấy mà giật mình. Nếu là trước đây, rất nhiều đàn em nhất định sẽ sợ đến vỡ mật, nhưng lần này người mà A Nhạc mang đến có ai không phải là hạng người hung lệ, tàn nhẫn. Bọn hắn chỉ hơi sững sờ, nhưng động tác trong tay không hề chậm lại chút nào, vẫn liều mạng chiến đấu, tử chiến không lùi.
Nơi này chật hẹp, hơn ba mươi người đã ngã xuống, cả hai bên đều đánh đến đỏ mắt, vũ khí sắc bén trong tay liều mạng chém vào những chỗ hiểm của đám người trước mặt.
Trong cơn mưa xối xả, mọi người không ngừng ngã xuống vì đau đớn, mặt đất trên đường phố nhuộm một màu đỏ sẫm.
Phi Cơ cực kỳ hung dữ, Lữ Tư Kiệt và những người khác cũng không hề yếu ớt. Nhất thời, bản lĩnh của bọn hắn đã đẩy vị trí của bọn hắn lên phía trước nhanh như một mũi tên.
…
“Đám trẻ kia có thể chiến đấu tốt như vậy sao?”
Vẻ mặt của A Nhạc vẫn không thay đổi, hắn nhìn vị trí Phi Cơ trong bóng tối, ánh mắt đầy sát khí. Lưu manh làm việc cũng không phải giang hồ luận võ, càng đông người thì càng ít người bị đánh. Mặc dù Đông Hoàn Tử nhanh như vậy đã ngã xuống khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc, nhưng hắn có lòng tin tuyệt đối với người mình mang đến.
“Tóc Vàng, ngươi cùng Tóc Dài tiến lên dọn xác hắn cho ta.”
Lâm Hoài Nhạc vừa dứt lời, là nhân vật thủ lĩnh của đợt tấn công thứ hai, Tóc Dài lập tức gào lên một tiếng, lao thẳng đến. Tóc Vàng theo sát đằng sau.
Tóc Dài là đả tử đứng nhất dưới trướng A Nhạc. Mặc dù lăn lộn phong sinh thủy khởi, nhưng nội tình không cao. Trong đầu của hắn chỉ có một suy nghĩ đơn giản, đây chính là một cơ hội cực kỳ khó có được. Hòa Ký tẩy bài, bỏ qua lần này, hắn không biết phải chờ bao nhiêu năm nữa mới có cơ hội ra mặt. Cho nên khi tiến lên, ánh mắt của hắn chỉ toàn là sự khát máu cuồng nhiệt.
“Sân khấu này là của ta.”
Khủng Long hét lớn một tiếng, xông đến trước mặt Phi Cơ. Hắn vừa mới chém một người, vũ khí trong tay vẫn còn dính máu màu đỏ, diện mạo cả người dữ tợn trong mưa to chẳng khác nào ác quỷ.
Nhìn thấy Khủng Long lao đến, Tóc Dài ngược lại hưng phấn: “Lão tử đã sớm muốn giết chết ngươi rồi.”
Quy củ Hòa Ký sâm nghiêm, đầu lĩnh chính là Đại D và A Nhạc, còn Khủng Long và Tóc Dài đều là ngựa đầu đàn đội ngũ của mình, bình thường phân cao thấp cũng không ít lần. Mặc dù mâu thuẫn không lớn nhưng đã sớm nhìn nhau không vừa mắt rồi.
Giang hồ mà, có cơ hội đương nhiên phải theo đuổi khoái ý ân cừu rồi. Hai người gặp nhau tất nhiên đỏ mắt. Sau khi đến gần, Khủng Long lập tức cầm vũ khí chém thẳng vào cổ Tóc Dài.
Vừa ra tay, Khủng Long đã muốn mạng của đối phương.
Khủng Long cũng không hy vọng một đao của mình sẽ chém trúng đối phương. Hắn thậm chí còn suy diễn đối phương làm thế nào né tránh được một đao của mình. Bởi vì tất cả mọi người đều dựa vào đao để tạo ra tên tuổi, nếu đối phương chỉ là quả hồng mềm, chỉ sợ cũng không trở thành đả tử ác nhất.
Nhưng sự tàn nhẫn của Tóc Dài vẫn nằm ngoài sự tưởng tượng của Khủng Long.
Ác đấu đầu đường quyết sinh tử. Chỉ cần phạm chút sai lầm, thắng bại sẽ phân.
Khủng Long cầm con dao bầu Nepal, lưỡi đao sắc bén mang theo mười phần lực đạo chém xuống Tóc Dài. Tóc Dài đã làm một động tác không ai nghĩ đến.
Hắn dùng tay nắm lấy đao.
Sức mạnh của Khủng Long đủ chém đứt nửa bàn tay của Tóc Dài nhưng hắn vẫn cưỡng ép nắm lấy.
Khủng Long dùng sức rút đao, còn Tóc Dài lại dùng hết toàn lực nắm chặt, sắc mặt dữ tợn, mặc cho lưỡi dao lạnh buốt cứa vào xương cốt và máu thịt bàn tay trái của mình mà vẫn không chịu buông tay. Đồng thời, trong tiếng rống to, hắn đã tiến gần sát người Khủng Long, vũ khí trong tay phải dài ba mươi centimet đã đâm thẳng vào bụng dưới Khủng Long.
Khủng Long kêu thảm, lập tức buông lỏng vũ khí cầm trong tay, nhưng hắn cũng thật hung ác, người cũng không lui lại, hai tay ôm chặt Tóc Dài, hai chân dùng sức. Sức mạnh khổng lồ khiến hai người đồng thời ngã sấp xuống mặt đường đầy bùn.
“Chém hắn.”
Khủng Long hét to, dùng hết khí lực sau cùng ôm chặt Tóc Dài khiến cho hắn không thể di chuyển. Cho dù phần bụng đã bị thương, nhưng hắn vẫn không chịu thả ra. Chung quanh hỗn loạn tưng bừng nhưng sự cay nghiệt của hai người vẫn khiến không ít người hít một hơi khí lạnh.
Thậm chí Phi Cơ mặt không đổi sắc cũng phải kinh ngạc.
Đả tử của Hòa Ký đúng là danh bất hư truyền.