Khủng Long chết rồi, phần bụng bị xoắn nát. Hắn ngửa mặt lên trời, hai mắt mở to dưới nước mưa lạnh lẽo, mất đi thần thái cuối cùng.
Tóc Dài được đám huynh đệ liều mạng kéo lại, hoàn toàn không quan tâm đến bàn tay trái đã bị chém đứt. Hắn nở một nụ cười giống như một kẻ thần kinh, nhìn Khủng Long đã mất đi sự sống: “Một tay của lão tử đổi lấy một cái mạng của ngươi, quá hời."
Đám người Lữ Tư Kiệt đang phòng thủ nhiều hơn là tấn công nhìn nhau một cái: “Người này đúng là đủ hung ác, nhưng cũng là một nhân tài.”
Nhiệm vụ của năm người bọn hắn chính là tận lực bảo vệ Phi Cơ. Nếu cần chém người để ứng phó thì cứ chém. Tuy nhiên, khi nhìn thấy cảnh tượng này, đám người vốn xuất thân là vệ sĩ của Cẩm Tú cũng không dám khinh thường đám lưu manh Cảng thành, động tác càng cẩn thận hơn.
Khủng Long không giống Đông Hoàn Tử. Hắn là ngựa đầu đàn của Đại D, uy vọng rất lớn. Hắn vừa ngã xuống, rất nhiều người sợ hãi, không ít người bị chém.
Đại D đang quan sát cuộc chiến lần đầu tiên gương mặt hiện lên sự căng thẳng. Hắn nhìn Lâm Mũi To: “Chúng ta uống rượu máu chính là người cùng chung một chiến thuyền. Ta không tin Đồn Môn ngươi chỉ có mấy tay đánh như vậy mà thôi. Có chiêu gì phía sau thì cứ xuất ra.”
“Phí an gia, phí thuốc men, Đại D ta trả gấp đôi.”
Nghe Đại D nói xong, Lâm Mũi To gật đầu giải thích một câu. Bởi vì hắn biết rất rõ, việc đã đến nước này, hai người cũng không cần thiết phải tính toán chi li về tiền bạc. Bây giờ là lúc có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
“Người không nhiều là vì lão Hắc không tin ta. Chúng ta đối đầu với nhau về chuyện của Hòa Ký. Người có gan theo đuổi đến cùng không nhiều. Bây giờ không cần nói đến vấn đề tiền bạc. Qua không được đêm nay, mạng không còn, có tiền cũng chẳng dùng được.”
Lâm Mũi To nói xong liền gọi điện thoại.
Khi điện thoại cúp máy, cánh cửa sắt chống trộm của hơn mười phòng trọ hai bên đường đột ngột mở ra. Hơn trăm người lao ra từ hai phía, mỗi người đều cầm một chiếc đèn pin chiếu vào. Dưới ánh sáng quá mạnh, đao quang sắc bén như tuyết.
Nhất thời, đám người A Nhạc không kịp phòng bị người ngã ngựa đổ.
Sắc mặt bình tĩnh của A Nhạc rốt cuộc thay đổi.
...
“Thời thế thay đổi, quy củ cũng phải thay đổi. A Nhạc quá bảo thủ không chịu thay đổi, cho nên hắn mới thất bại.”
Sau khi sự kiện nội đấu ở Hòa Ký Cảng thành kết thúc, Tô Bình Nam đứng trên sân thượng tầng cao nhất của toà nhà Cẩm Tú, nghe Lữ Tư Kiệt thuật lại toàn bộ quá trình đã trải qua, sau đó thốt lên câu nói này đầu tiên. Gió đêm thổi qua mái tóc hơi dài của hắn, ánh mắt sắc bén, giọng điệu khinh thường.
Chỗ cao nhất của Thiên Đô, Tiểu Hồng Bào vẫn không ai bì nổi.
Lúc đó, Lữ Tư Kiệt đứng sau lưng Lục Viễn vẫn không hiểu được ý của lão đại nhà mình nói gì. Cho đến hai năm sau, sau khi Tô Bình Nam ra tay nâng đỡ Phi Cơ thượng vị, chiến thuật hay thay đổi, đấu pháp càng thêm hung hãn tuyệt luân đã khiến cho đám người Lữ Tư Kiệt hiểu được sức mạnh và sự tự tin của lão đại bọn hắn từ đâu mà có.
Sau trận đánh đó, một số lưu manh Cảng thành dường như đã được khai khiếu, nhưng địa bàn đấu tranh cũng trở nên càng thêm huyết tinh và bí mật.
…
Thời gian quay trở lại đêm đó.
“Đại Phổ Hắc, bảo người của ngươi giúp ta giữ vững phía Đông, còn ta đến phía Tây phế bọn hắn.”
Sắc mặt A Nhạc cực kỳ khó coi, hắn, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Chỉ cần ổn định, chúng ta có thể đánh lui bọn hắn.”
A Nhạc xưa nay không cho rằng bọn hắn, sẽ thua bởi đám người thối nát An Phong. Hắn biết rõ người An Phong không có mấy tay cứng. Mặc dù bên phe của hắn đã mất đi Đông Hoàn Tử, nhưng Hồng Côn giỏi đánh đấm cũng còn khoảng chừng sáu người vẫn đang đang liều mình đằng trước.
“Được.”
Đại Phổ Hắc khàn giọng quát lớn, sau đó quay người hô to: “A Thất, lão Cửu đi cùng với ta.”
Lâm Hoài Nhạc hét to một tiếng với Đại Phổ Hắc. Sau khi nhìn thấy đối phương đã xông lên thì không xen vào nữa. Hắn biết đám người Jimmy chắc chắn chịu được đợt tấn công trước mắt. Như vậy, hắn chỉ cần ổn định phía Tây là còn có thể đánh.
Lâm Hoài Nhạc nhe răng cười, chậm rãi cởi chiếc áo jacket cũ kỹ ra, để lộ phần thân trên chỉ mặc một chiếc áo vest màu trắng và những hình xăm rồng phượng. Ký ức của người khu Loan Tử về vuốt hổ đương thời đó vẫn còn rất mới mẻ.
Vuốt hổ có màu đồng cổ, những vết sần trên bề mặt sắc bén hình như còn lưu lại một ít màu đỏ sậm.
Hắn thượng vị khu Loan Tử cũng khá nhiều năm. Sau khi được phong Song Hoa Hồng Côn, hắn ăn mặc vẫn rất giản dị, thậm chí còn có chút cổ hủ.
Nguyên nhân hắn làm như vậy là vì Lâm Hoài Nhạc hắn vẫn luôn toan tính quá lớn, đang tận lực cải biến hình tượng của mình. Hắn không còn là Nhạc Quyền Vương chém chém giết giết mà là lãnh đạo của một địa khu. Trong lòng hắn luôn có mục tiêu đầy tham vọng.
Trở thành đầu lĩnh Hòa Ký chỉ là bước đầu tiên của hắn. Hắn muốn giống Cẩm Tú. Lâm Hoài Nhạc hắn muốn từ một nhân sĩ bạo lực hai tay để trần biến thành một người nhìn qua rất vô hại, thậm chí còn là hình tượng có chút cổ hủ. Làm như vậy, thứ nhất hắn dễ liên lạc với rất nhiều nhân vật bề trên. Thứ hai, hắn bàn chuyện làm ăn với đám ông chủ nơi khác cũng thuận tiện hơn nhiều.
Cho đến bây giờ, hắn đã rất thành công.
Rất ít người nhắc lại ngoại hiệu Nhạc Quyền Vương tràn ngập giết chóc của hắn, thay vào đó mọi người đều thân thiết gọi hắn là A Nhạc. Cho đến hôm nay, tình thế chuyển biến đột ngột, người đã từng là đệ nhất Hồng Côn Hòa Ký rốt cuộc cũng đã lộ bộ mặt thật mà hắn che giấu từ lâu.