Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 619 - Chương 619: Ta Không Phải Thánh Nhân

Chương 619: Ta không phải thánh nhân Chương 619: Ta không phải thánh nhân

Tang Hào là Hồng Côn duy nhất của An Phong chịu đi theo Lâm Mũi To. Không vì cái gì khác, hắn muốn nuôi sống gia đình thì phải chịu đánh đầu tiên. Lâm Mũi To rất hào sảng, hai hộp đêm đủ cho Tang Hào bán mạng một lần.

Đèn pin cường quang dùng rất tốt nhưng chỉ đưa đến tác dụng tập kích nhất thời. Đám người Hòa Ký quả nhiên đủ mạnh, sau một khoảng thời gian bối rối ban đầu rất ngắn, về sau không ít người đã dựa vào sự tàn nhẫn của mình mà chậm rãi đánh lại. Điều này khiến cho Tang Hào kính nể thực lực của Hòa Ký từ tự đáy lòng.

Kính nể thì kính nể nhưng lực đạo mà hắn ra tay vẫn không giảm chút nào. Hắn chém một người đằng sau, sau đó rống to: “Chém mạnh vào, xông loạn vào bọn họ, chúng ta sẽ thắng.”

Hắn vừa dứt lời, Lâm Hoài Nhạc đã vọt đến trước mặt. Gương mặt vốn yên tĩnh ôn hòa ngày thường đã trở nên ngang ngược.

“Tang Hào của An Phong đúng không? Ta muốn ngươi hôm nay trố mắt nhìn xem ta đánh chết ngươi như thế nào.”

Tang Hào trả lời người đối diện bằng một đao chém xuống.

Lâm Hoài Nhạc không chút né tránh. Khi Tang Hào chém một đao xuống, hắn nghiêng người, tay trái như sấm sét bắt lấy cổ tay Tang Hào, đồng thời dán sát người, một quyền lên gối.

Tang Hào bị đau, phần eo cong thành hình con tôm, nhưng động tác của Lâm Hoài Nhạc vẫn không chậm lại chút nào, khuỷu tay phải đánh vào gò má đối phương thật mạnh, sau đó lên gối đánh thẳng vào mũi Tang Hào.

Mặc dù tiếng gào thét và kêu thảm không dứt bên tai nhưng âm thanh xương mũi đứt gãy của Tang Hào vẫn có thể nghe rõ.

Khi Tang Hào khuỵu xuống, công kích của Đại D ở phía Tây lập tức ngừng lại. Có thể thấy được, đòn tấn công liên tiếp của Lâm Hoài Nhạc có tác dụng uy hiếp cực lớn.

Lâm Hoài Nhạc nắm tóc Tang Hào, cứ như vậy mà nhấc một nam nhân cao một mét tám lên, dùng sức lắc lư đầu của đối phương: “Mở mắt ra.”

Thần trí của Tang Hào đã có chút mơ hồ, chất lỏng màu đỏ sậm giống như vòi nước không có van chảy xuống trên gương mặt của hắn. Hắn cố gắng mở hai mắt ra, nhưng ánh mắt vẫn cứ mờ mịt.

“Dám chọc vào Hòa Ký ta, mở to mắt ra xem ta đánh chết ngươi như thế nào.”

Lâm Hoài Nhạc quát to một tiếng, toàn bộ khu vực đều có thể nghe thấy rõ ràng. Sau đó, tay phải của hắn căng ra giống như đang giương cung, đánh thật mạnh vào đầu Tang Hào.

Thân hình cường tráng của Tang Hào bị một quyền này đánh cho hai chân nhấc lên khỏi mặt đất, sau đó, toàn bộ cơ thể giống như bùn nhão ngã ầm ầm vào đám người đằng sau, tay chân co quắp mấy lần thì không còn chút âm thanh nào nữa.

Tiếng hít khí lạnh vang lên.

“Chém tiếp cho ta.”

Lâm Hoài Nhạc thu quyền, ánh mắt sắc bén như đao.

“Lên.”

Đại D và Lâm Mũi To nhìn nhau một cái: “Nhiều người đánh ít người. Ta không tin hắn là Thường Sơn Triệu Tử Long.”

Nhìn thấy sự e ngại trong mắt Lâm Mũi To, hung tính Đại D không giảm chút nào. Hắn hô to một tiếng, không quan sát trận chiến nữa mà dẫn theo một đám đả tử đắc lực nhất xông tới.

Lâm Mũi To cũng biết bây giờ càng sợ chết thì tương lai người chết nhất định là mình. Nếu đã làm đến nước này, mạng đã sớm giao cho ông trời.

“Liều mạng thôi.”

Lâm Mũi To gào to, đồng thời xông đến.

Con đường nhỏ hẹp nhất thời trở nên hỗn loạn. Hai bên gào thét trong mưa. Người nào cũng vung đao, trong cơn mưa lạnh buốt thỉnh thoảng có sấm sét vạch phá bầu trời, tăng thêm phần bi tráng cho trận đánh giết này.

Thật ra, nói cho cùng, nhân sinh chẳng qua chỉ là một trận chém giết, có đôi khi thấy máu, có đôi khi im ắng mà thôi.

...

Mưa dần dần nhỏ lại.

Những hạt mưa to ban đầu khiến người ta không mở được mắt đã biến thành mưa phùn.

Tất cả mọi người đều thở dốc.

Trận chiến ác liệt đã qua gần bốn mươi phút, một số người ngã xuống đã mất mạng, mặt đất quyện với mưa và máu, thậm chí còn có cảm giác hơi dính vào chân, cả con phố giống như luyện ngục.

Không ai có đủ thể lực để chiến đấu lâu như vậy, theo động tác thay đổi, mỗi một sai lầm đều có một người ngã xuống.

“Sắp kết thúc rồi, gọi xe cứu thương đi, chúng ta chuẩn bị bắt người.”

Sếp Lương cau mày. Hắn chịu trách nhiệm khống chế phạm vi chiến đấu nhưng sự hung ác của hai bên nằm ngoài sự tưởng tượng của hắn. Quá nhiều người chết, chuyện này sẽ khó mà áp xuống.

“Sếp Lương.”

Lưu Kiến Minh nhìn đối phương, muốn nói rồi lại thôi nhưng ánh mắt càng lúc càng sáng.

“Ngươi muốn nói cái gì?”

Sếp Lương không nhịn được quay đầu lại: “Tại sao không gọi điện thoại đi?”

Lưu Kiến Minh nhìn chung quanh, thấp giọng nói: “Chết quá nhiều người, báo cáo phải viết như thế nào đây? Bây giờ bắt người gọi xe cứu thương, sự việc không áp chế được, sếp Lương.”

“Ngươi muốn nói cái gì?”

Lương Văn Diệu quay đầu lại, ánh mắt có chút ý vị thâm trường.

“Bọn hắn không muốn chọc tức hoàng đế, đồng thời Hòa Ký còn có phòng khám bệnh riêng. Bọn hắn có quy định riêng về phí an gia. Bọn hắn sẽ xử lý những người này. Dân bất lực, quan không truy xét, nhân số tử vong không nhiều, chúng ta sẽ dìm chuyện này xuống.”

Lưu Kiến Minh nói một tràng, biểu hiện có chút thấp thỏm: “Đám cặn bã đó, bớt đi một tên cũng là chuyện tốt.”

Sếp Lương mỉm cười vỗ vai Lưu Kiến Minh: “Ta không phải thánh nhân, nhưng sợ rằng sẽ có quá nhiều kẻ chướng tai gai mắt. Nếu chẳng may có người muốn trong sạch hóa bộ máy chính trị thì phải làm sao bây giờ?”

Cầu phú quý trong nguy hiểm. Hiện tại dựa vào Lương Văn Diệu chính là con đường thông lên trời ngày sau. Lưu Kiến Minh cắn răng nói tiếp: “Canh giữ giao lộ phía Tây đều là người của ta, tin được. Bây giờ chúng ta can thiệp vào chuyện của Đại D quá nhiều. Thắng bại đã phân, để người của hắn thu thập chiến trường phía Tây đi, khống chế mọi chuyện trong phạm vi có thể tiếp nhận, sau đó bảo hắn giao người, bản báo cáo sẽ trở nên đẹp đẽ. Sếp Lương, chúng ta làm việc nói không chừng còn có thể nâng cao một bước.”

“Tại sao lại là Đại D?”

Lương Văn Diệu bỗng nhiên xen vào hỏi một câu, ánh mắt nhìn Lưu Kiến Minh có chút ý vị khác.

Bình Luận (0)
Comment