Đại D đích thật là một kẻ hung ác. Vừa mới tránh được một kiếp, hắn vẫn không lấy đó mà sợ. Khi nhìn thấy Phi Cơ lao đến, hắn lập tức đứng dậy đuổi theo, miệng hét lớn.
Phi Cơ liên tục chém xuống, nhưng lại bị Lâm Hoài Nhạc dùng vuốt hổ cản lại, tia lửa văng khắp nơi.
Phi Cơ cảm thấy vũ khí trong tay mình run lên. Hắn không sợ chết, lúc này lại càng kích phát hung tính, nhưng vẫn bị Lâm Hoài Nhạc từng bước ép sát lui về sau mấy bước. Thậm chí, lần này nếu không phải Lữ Tư Kiệt kịp thời đuổi tới, rất có thể cánh tay trái của hắn đã bị đối phương đánh cho tàn phế rồi.
“Đến, đao ngươi cũng không cầm được, ngươi còn muốn chém ta để thượng vị?”
Lâm Hoài Nhạc khinh thường phun một bãi nước bọt, nhìn Tóc Dài đã không có hơi thở, giọng điệu có chút ảm đạm.
“A Nhạc.”
Nhìn A Nhạc bị vây chính giữa, Đại D cũng không còn sự ương ngạnh như ngày thường: “Ngươi thua rồi. Nếu ngươi chịu thua, ta sẽ không giết ngươi. Quy củ của Hòa Ký sẽ không cho ta cơ hội này.”
“Ta không cần ngươi dạy ta.”
Lâm Hoài Nhạc nhìn đám đàn em của mình liều mạng kéo đến nhưng bị cản lại, giọng điệu vẫn kiêu ngạo, vẫn tản ra khí thế như cũ: “Được làm vua, thua làm giặc. Trước giờ ta chỉ tin tưởng vào chính mình, ngươi chưa chắc thắng được ta.”
Lâm Hoài Nhạc cười ra tiếng: “Mười tuổi ta đã học quyền chỉ vì muốn ăn cơm no. Khi đó, sư phụ nói cho ta biết nắm đấm chỉ là nhất thời chứ không đánh được một kiếp. Về sau, khi ta trở thành lưu manh, dựa vào nắm đấm đánh thiên hạ, ta cho rằng ta đã hiểu đạo lý này. Cho nên, ta thu lại lệ khí, muốn làm người trên người khác.”
Nói đến đây, Lâm Hoài Nhạc nhìn Đại D: “Nếu là mười năm trước, ta sẽ không nói chuyện với ngươi. Ta sẽ dựa vào nắm đấm của mình đánh vào Tiêm Sa Chủy, cho nên ta cho ngươi cơ hội.”
Đại D không nói gì.
Lâm Hoài Nhạc nói tiếp: “Cho đến bây giờ ta mới biết ta còn phải đánh. Về phần ngươi vừa nói, ha ha….”
Hắn bật cười lắc đầu: “Ta không còn trẻ, cũng không muốn cúi đầu làm một con chó cắn người. Lần này, nếu ta cúi đầu, về sau ta sẽ không nhấc đầu lên nổi.”
“Hắn đang kéo dài thời gian.”
Lữ Tư Kiệt hô to, là người đầu tiên xông đến. Hoàn cảnh sinh tồn của hắn và Đại D khác nhau, cho nên hắn không có cảm giác tán đồng với văn hóa băng đảng. Nhìn thấy Lâm Hoài Nhạc bị bao vây chính giữa, bọn hắn đã phát cuồng. Cơ hội hoàng kim như thế này mà còn đứng đó nói nhảm khiến cho hắn không thể hiểu được, vì thế hắn mới là người đầu tiên ra tay.
Lâm Hoài Nhạc phản ứng rất nhanh, lập tức một quyền đánh ra. Lữ Tư Kiệt cực kỳ kiêng kỵ thân thủ của Lâm Hoài Nhạc, nhanh chóng thu tay lại, song phương vừa hợp đã phân.
“Không tệ. Đại D, Thuyên Loan đã được ngươi thống nhất. Ngươi quả nhiên có vốn. Đám người kia đều có thể đánh nhau.”
A Nhạc tán thưởng, cũng không truy kích, hắn vừa nói chuyện vừa dùng khóe mắt không ngừng nhìn đám đàn em đã chém giết đến.
“Giết hắn.”
Sắc mặt Đại D trở nên kiên nghị.
Thật ra, những lời hắn nói với A Nhạc cũng có mấy phần thật lòng. Làm sao mà hắn không có hùng tâm tráng trí được. Đánh vào Du Tiêm Vương chính là cây gai trong lòng hắn. Đến tận giờ phút này, Đại D mới đột nhiên hiểu được vì sao Lâm Hoài Nhạc nhiều lần lặp lại suy nghĩ và nguyên nhân của hắn.
Chuyện gì không làm được thì lập tức quyết đoán, vì thế Đại D đã rống to lên.
“Giết hắn, chúng ta xuất đầu.”
Phi Cơ không chút do dự, lập tức nhào đến. Đám người Lữ Tư Kiệt theo sát đằng sau. Dưới thế công hung tàn của mọi người, rốt cuộc A Nhạc cũng bị thương.
Chưa đến một phút, hắn trái ngăn phải đỡ, cuối cùng đùi phải bị Phi Cơ chém cho một vết thương dài hai mươi phân, máu chảy đầm đìa.
“Ta đã nói rồi, ta sẽ không thua.”
A Nhạc nhe răng cười: “Ngươi hiểu quy củ chưa? Quy củ chính là còn chưa đến thời điểm cuối cùng, ngươi thật sự cho rằng ngươi đã thắng?”
Nói xong, Lâm Hoài Nhạc ném vuốt hổ trên tay phải xuống, móc một thanh đoản cẩu từ thắt lưng xuống, nhất thời tất cả mọi người đều ngây ra.
“Vì chuyện nhổ cờ mà ngươi động cả đoản cẩu?”
Đại D rống to trong mưa: “Ngươi dựa vào cái gì mà lấy gậy? Ai sẽ phục ngươi? Cho dù ngươi thắng, các thúc bá cũng không thừa nhận.”
Nhìn Đại D như hổ điên, đám người Phi Cơ chậm rãi lui lại, Lâm Hoài Nhạc mỉm cười nói: “Nhưng ta đã thắng.”
Tất cả mọi người dừng tay, bao gồm Đại Phổ Hắc và Jimmy, ánh mắt người nào cũng phức tạp. Quy củ Hòa Ký sâm nghiêm, vì nhổ cờ mà động đoản cẩu là kiêng kỵ lớn nhất. Bởi vì mọi người đều biết, một khi dùng đoản cẩu, cục diện sẽ không thể vãn hồi.
…
Một chiếc Lexus màu trắng bấm còi kêu to, tốc độ nhanh như điện chớp, nhanh đến mức khiến cho một số lưu manh đứng giữa đường không tránh kịp, bị ô tô tông phải.
Đèn xe sáng ngời khiến cho đám người A Nhạc và Đại D nhất thời không chịu được phải nheo mắt lại.
Sau đó, tiếng súng vang lên.
Trên trán Lâm Hoài Nhạc xuất hiện một lỗ máu. Cơ thể cường tráng của hắn ngã ngửa ra sau, sau đó ngã ầm xuống đất. Vuốt hổ trên tay trái va chạm với mặt đường, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Lâm Hoài Nhạc đã chết.
Hắn chết mà hai con mắt trợn lên, khóe miệng vẫn nở một nụ cười tự tin.
“Ta là Lưu Kiến Minh của đội phòng chống tội phạm, bởi vì nghi phạm có súng, vì vậy ta buộc phải nổ súng mà không kịp cảnh báo trước. Đây là giấy chứng nhận của ta.”
Lưu Kiến Minh mặc một bộ vest màu nâu, một tay cầm giấy chứng nhận, một tay cầm khẩu súng, nghiêm túc hô to.
Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Lưu Kiến Minh nhanh chân đến trước mặt Đại D, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy: “Tất cả đều kết thúc. Ta đã giúp ngươi giải quyết, ta cần ngươi trả cho ta nhân tình này.”
Đại D chậm rãi gật đầu.