Hôm sau, ánh nắng sáng sớm vẫn tươi đẹp như cũ.
Con đường trước cửa quán bar An Phong ở Đồn Môn đã được nước mưa cọ rửa trơn bóng như mới. Đối với rất nhiều người mà nói, cơn mưa to đêm qua đã trở thành một đoạn hồi ức, về sau sẽ bị tất cả mọi người quên lãng.
Chi tiết duy nhất được mấy tờ báo Cảng thành ghi lại chỉ có liên quan đến sự cố vì trời mưa, nhưng đối với rất nhiều lưu manh mà nói, đó chính là một đêm mưa to không thể quên được.
Huyết chiến Đồn Môn và Đại D thượng vị Hòa Ký.
Đêm qua, có rất nhiều bí mật bị phủ bụi. Có lẽ rất nhiều năm sau nữa sẽ có người ngẫu nhiên nhắc lại, nhưng tuyệt đối không phải lúc này.
…
“Gần mười người ở Đồn Môn đã chiến đấu với nhau trong đêm mưa tối qua. Nghi phạm đầu tiên bị cảnh sát bắn chết ngay tại chỗ do sử dụng súng đạn.”
Mỉm cười, sếp Lương buông tờ báo xuống, cầm điện thoại lên: “Ngươi làm không tệ. Tối nay chúng ta ăn cơm một bữa với nhau nhé.”
“Vâng.”
Lưu Kiến Minh trả lời rất nhanh, lời nia tràn đầy cung kính.
“Để ta chọn địa điểm.”
Sếp Lương cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn một người trẻ tuổi đứng bên cạnh mình: “Lưu Kiến Minh này rất linh hoạt, kết thúc công việc cũng rất tốt. Nhưng xét về hiệu quả và tính lợi ích, điểm này hắn không bằng ngươi.”
Người kia chỉ mỉm cười, không nói lời nào.
“Ngươi đừng cho rằng ta nói linh tinh. Điểm xuất phát của ta và hắn khác biệt nhau. Ngày sau ngươi sẽ hiểu.”
Lương Văn Huy khoát tay, biểu hiện trở nên tập trung hơn: “Hòa Ký mất máu quá nhiều, Đại D nhất định sẽ mở đường thu người. Đây chính là cơ hội, ngươi mau đi tìm mấy người giỏi đánh nhau tiến vào đó đi.”
“Vâng.”
Người trẻ tuổi đứng dậy, Lương Văn Huy nói tiếp: “Lần tiếp theo sẽ là hai năm sau. Chỉ cần ta còn ở vị trí này, ta tuyệt đối không cho phép xuất hiện sự kiện kia lần nữa.”
…
“Ta đang dạy ngươi làm lão đại đấy.”
Phi Cơ khiến Tô Văn Văn không biết nên khóc hay nên cười.
“Vâng.”
Phi Cơ lúng túng gãi đầu một cái: “Đại D đã nói với ta, hắn đồng ý thu ta. Ngoại trừ tiền hoa hồng đã đồng ý trước đó, hắn sẽ cho ta dẫn người đến khu Loan Tử, tiếp nhận một nửa tài sản của A Nhạc.”
Nhìn Phi Cơ thận trọng, thậm chí có chút câu nệ, Rebecca xen vào: “Là lão đại phải để anh em bên dưới có việc làm, có cơm ăn. Phiền phức bọn hắn gây ra đều cần có ngươi dọn dẹp, nhưng ngươi không cần lo lắng những thứ này.”
Rebecca mỉm cười: “Bởi vì sau lưng ngươi còn có Cẩm Tú. Ngoại trừ những thứ này, rất nhiều việc kinh doanh của tập đoàn cũng sẽ chiếu cố ngươi. Con thuyền đánh bạc Carnival của Cẩm Tú sắp xuống nước, sẽ giúp ngươi nuôi càng nhiều người hơn. Ngươi cần gì, ta sẽ cho người xử lý, ngươi chỉ cần liều mạng phát triển thế lực của ngươi là được.”
“Bây giờ mới chỉ là bước đầu tiên của chúng ta. Hai năm sau, ngươi sẽ lấy được gậy mà không gặp bất kỳ tranh cãi gì.”
Ánh mắt nữ nhân nhìn ra xa: “Phi Cơ, ngươi hãy nhớ cho kỹ, Hòa Ký chỉ có thể trở thành Hòa Ký của Cẩm Tú.”
…
“Tô tổng, dường như ngươi rất vui.”
Văn Tiểu Địch pha cho Tô Bình Nam một ly cà phê, báo cáo toàn bộ nhật trình ngày hôm nay, sau đó mỉm cười hỏi một câu.
“Sự việc rất thuận lợi, cất bước không tệ.”
Tô Bình Nam gật đầu. Hắn vừa nhận điện thoại của Rebecca, hiểu rõ tình huống vô cùng kỹ càng. Phi Cơ đứng vững gót chân, về sau chỉ cần làm từng bước là được. Có tập đoàn Cẩm Tú đằng sau, hắn không muốn thượng vị cũng khó.
“Giúp ta hủy bỏ hành trình chiều nay.”
Tô Bình Nam lại mở hồ sơ mà ba của Mạnh Hiểu Hiểu đưa đến, chỉ vào tên người biên soạn: “Chiều nay chúng ta gióng trống khua chiêng đi xem mảnh đất trống này, đồng thời ta cũng muốn gặp hắn.”
Ánh mắt Văn Tiểu Địch nhìn theo ngón tay Tô Bình Nam.
Phương Trọng.
Thật khó để nói liệu đó có phải là hiệu ứng cánh bướm hay không, vì khu vực phát triển đang vượt trước kế hoạch, nhưng tầm nhìn xa và phân tích khu vực phát triển của Phương Trọng cũng chỉ có Tô Bình Nam, người biết được quỹ tích ngày sau đánh giá bốn chữ.
Kinh tài tuyệt diễm.
Binh mã chưa động, lương thảo đi đầu. Buổi sáng, tư liệu về Phương Trọng đã được bày lên trên bàn Tô Bình Nam, từ lúc sinh ra cho đến khi tốt nghiệp đại học rồi đi làm, một thứ cũng không sót.
“Văn phòng thu hút đầu tư?”
Tô Bình Nam lật giở mấy trang, trên mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc: “Ta còn tưởng rằng người này là giáo sư đại học, không ngờ lại là một nhân viên văn phòng trẻ tuổi như vậy.”
“Quán quân năm ngoái trong kỳ thi công vụ của Thiên Nam, làm sao một người xuất thân từ gia đình nông dân lại có thể ở cái nơi như thế mà không có tài năng thật sự chứ?”
Văn Tiểu Địch mỉm cười nói: “Nghe nói người này cũng đã từng bày tỏ quan điểm của mình về sự phát triển của tập đoàn Cẩm Tú và vai trò của làn sóng kinh tế Thiên Nam trong buổi phỏng vấn.”
“Có chút thú vị.”
Tô Bình Nam gật đầu, hơi nheo mắt lại.
…
Một đoàn xe gồm mười chín chiếc ô tô màu đen phi nước đại trên con đường chính ở Thiên Đô, ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.
Mười tám chiếc Mercedes-Benz cùng với chiếc Bentley biển số xe màu đen dẫn đầu khiến ai nhìn vào cũng biết người ngồi bên trong là ai.
“Tô Bình Nam làm việc rình rang nhưng làm người lại rất khiêm tốn. Hôm nay hắn gióng trống khua chiêng như vậy có chút không thích hợp.”
Người già thành tinh. Vu Chính đang nép xe sang một bên nhường đường lập tức ngồi thẳng người, suy nghĩ một chút rồi bấm điện thoại gọi cho An mập.
“Ông chủ An, ta là Vu Chính.”
Với tư cách là nhân vật thực quyền thứ hai Thiên Nam, Vu Chính tất nhiên đi thẳng vào vấn đề với An mập: “Ngươi có biết gần đây Tô tổng bận cái gì không? Đã lâu rồi mọi người không ngồi với nhau, thành ra tin tức của ta có chút bế tắc.”
“Không có động tác gì lớn cả.”
An mập khéo léo trả lời. Hắn biết Vu Chính không phải vô duyên vô cớ gọi điện thoại. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Điện thoại Cẩm Tú nóng như thế nào, không phải lão Vu ngươi không biết. Tập đoàn Cẩm Tú có mặt ở mọi miền đất nước, còn nói là làm quảng trường Cẩm Tú gì đó nữa, còn lại thì không thấy nghe đến chuyện gì khác.”