Mặc dù An mập cảm thấy kỳ quái khi Vu Chính gọi điện thoại đến nhưng vẫn đàng hoàng trả lời.
Thật sự là Vu Chính bận rất nhiều việc. Công việc kinh doanh của tập đoàn Tứ Quý ngày càng lớn mạnh trong năm nay. Với việc mở cửa dần dần ra thế giới bên ngoài, nhân công rẻ ở Hạ quốc đã mang lại cho Tứ Quý một lợi thế lớn trong lĩnh vực dệt may. Nhiều nhà máy của Vu Chính đang hoạt động hai mươi bốn giờ không ngừng nghỉ.
“À, vừa rồi ta nhìn thấy đội xe của hắn đi về phía Tây. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Tô Bình Nam gióng trống khua chiêng xuất hành như vậy.”
Sau khi nói thêm vài câu, Vu Chính cúp điện thoại. Hắn biết An mập nhất định sẽ cho hắn một câu trả lời hài lòng.
…
Trong xe, Lục Viễn cũng hỏi vấn đề tương tự.
“Tô tổng, chỉ đi xem mảnh đất kia thôi mà, động tĩnh lần này có vẻ hơi kinh người.”
Tô Bình Nam lắc đầu, giọng điệu thấp xuống: “Ta cần người người đều biết. A Viễn, ngươi nên biết Thiên Đô khác với Ô thành. Khi đó ta không mua mảnh đất kia là vì ta biết lợi nhuận của nó quá lớn, Cẩm Tú không ăn được một mình.”
Lục Viễn gật đầu.
Hắn nhớ lúc đó Cẩm Tú có cơ hội mua toàn bộ khu đất năm trăm dặm với giá rẻ mạt, nhưng không biết vì sao sau khi Tô Bình Nam suy nghĩ xong lại từ bỏ. Thì ra một phần nguyên nhân chính là cái này.
“Có một số người muốn lặng lẽ kiếm tiền, ta không cản. Nhưng nếu có suy nghĩ muốn động đến đồ của ta, ta sẽ vạch mặt hắn cho tất cả mọi người đều nhìn thấy.”
Tô Bình Nam đốt một điếu xì gà, giọng điệu vẫn cường ngạnh như trước.
Tô Bình Nam rất có lòng tin vào tầm ảnh hưởng của mình trong khu vực Thiên Nam. Hắn biết rằng mỗi một bước đi của mình sẽ được những người hữu tâm phóng đại vô hạn. Kết quả không ngoài dự liệu của hắn, một viên đá đã gây ra ngàn sóng.
Tô Bình Nam gióng trống khua chiêng tại một khu đất hoang phía Bắc cả nửa ngày, ý vị trong đó là gì, mọi người cũng không phải kẻ ngốc.
“Ta muốn biết tất cả tin tức về mảnh đất kia.”
Tin tức An mập rất linh thông, phản ứng nhanh nhất. Kết quả phản hồi lại khiến hắn sợ ngây người.
Khu phát triển khu công nghiệp ô tô lớn nhất phía Bắc? Hơn nữa, nó đã được thảo luận trong một phạm vi nhỏ, dự kiến sẽ sớm khởi công?
“Khốn kiếp, bạch nhãn lang.”
Sau khi cúp điện thoại, An mập chửi ầm lên. hàng loạt ngôn ngữ ô uế phun ra từ miệng hắn. Cũng khó trách hắn lại tức giận như vậy. Bình thường, hắn làm việc rất chu đáo, lợi nhuận cũng không chạm đến, không nghĩ đến những người mà hắn tin tưởng một chút phong thanh cũng không lộ ra cho hắn.
“Nếu không nhờ Tiểu Hồng Bào, ta chính là kẻ ngu.”
An mập mắng một tiếng nữa, sau đó đặt mông ngồi xuống chiếc ghế salon rộng trong phòng làm việc của mình, thật lòng tán thưởng Tô Bình Nam một câu.
“Cha, chung ta không tiện nhúng tay vào việc này.”
An Viên Hoa thấy cha của mình rốt cuộc cũng đã yên tĩnh lại, nhịn không được đưa ra ý kiến của mình: “Những người bên trên không thông báo cho chúng ta, nói rõ lần này bọn hắn muốn ôm hết. Thậm chí, vị kia cũng có thể mình trần ra trận, muốn kiếm một số tiền dưỡng già.”
An Viên Hoa không hổ danh là con trai của An mập. Mặc dù phong cách làm việc có chút hoàn khố nhưng dù sao cũng được rèn luyện ra.
“Nói tiếp đi.”
An mập vui vẻ cổ vũ con trai mình nói tiếp.
“Miếng bánh gato này, không nói những người khác, quan trọng là Tiểu Hồng Bào cũng muốn chia một miếng. Cẩm Tú đã tỏ rõ ý đồ vào sân, Tô Bình Nam ác như vậy, chúng ta làm sao đoạt được của hắn?”
Không thể không nói, cha con An gia kiêng kỵ Tô Bình Nam đến tận xương tủy.
Nhất là sau khi nghe An Viên Hoa nói, phía sau Tô Bình Nam có chút phát lạnh.
“Ngu ngốc.”
An mập mỉm cười mắng con trai một câu, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự vui vẻ. Con của hắn đã bắt đầu trưởng thành, gia nghiệp lớn như vậy của hắn không phải là không có người kế thừa.
“Tô Bình Nam người này sẽ không nói nhảm.”
An béo xác thực chịu phục Tô Bình Nam, bởi vì hắn không theo kịp Tô Bình Nam cả về tầm nhìn kinh doanh lẫn kỹ năng con người.
“Vì sao không vì lý do gì hắn lại được cả thế giới biết đến? Đừng nhìn hành vi của hắn ương ngạnh, nhưng ngươi có bao giờ nhìn thấy hắn phô trương như thế không?”
An mập nheo mắt nói: “Cho nên, điều này nói rõ hắn không hài lòng. Không hài lòng cái gì? Đơn giản chính là có người chạm đến lợi ích của hắn, cho nên hắn mới lật bàn.”
An mập không hổ danh là một trong những người nghiên cứu Tô Bình Nam sâu nhất. Hắn lập tức đưa ra một phân tích đúng đến tám chín phần mười.
“Lật bàn chính là loạn. Tô Bình Nam nhất định sẽ cho chúng ta cơ hội vào sân, có được không gian trao đổi lợi nhuận với hắn.”
An mập có mấy lời không nói cho con trai của hắn biết. Việc có người điều tra một số phương diện của Tô Bình Nam cũng không phải là bí mật gì.
“Khó trách có người ăn gan báo muốn động vào con cọp này. Từ xưa, tiền tài đã động nhân tâm mà.”
An mập ung dung cảm khái một câu.
Trong lúc An mập ngo ngoe muốn động, Tô Bình Nam đã yêu cầu Lục Viễn tìm được người soạn tài liệu khiến cho hắn phải kinh diễm, Phương Trọng.
“Phương Trọng?”
Cửa phòng xúc tiến đầu tư bị gõ vang, nhìn người trẻ tuổi bước ra mở cửa, Lục Viễn liếc nhìn trong tấm ảnh, lập tức nhận ra đây chính là người mà Tô Bình Nam bảo hắn đi mời. Lục Viễn hứng thú nhìn Phương Trọng vài lần mới hỏi.
Nên biết rằng, ánh mắt nhìn người của lão đại Tô Bình Nam rất chuẩn. Hắn đánh giá Phương Trọng rất cao, khiến cho Lục Viễn cảm thấy vô cùng tò mò, không biết đối phương là nhân vật như thế nào.
“Vâng, ta chính là Phương Trọng. Ngươi tìm ta có việc gì không?”
Phương Trọng nghi hoặc nhìn Lục Viễn, sau đó nhẹ gật đầu. Người đến không giống dân kinh doanh ngày thường. Mặc dù quần áo cũng rất gọn gàn nhưng vô tình tản ra một hơi thở cưỡng hãn, là một khí chất hắn rất ít khi gặp.