“Trẻ tuổi nóng tính không hiểu chuyện.”
Phương Trọng cũng không kiêu ngạo, ngược lại còn giải thích một câu.
“Kết quả, ngươi được hạng nhất tiến vào văn phòng xúc tiến đầu tư, lý do không tệ.”
Tô Bình Nam lật giấy quyết định, mặt vẫn mỉm cười: “Ngươi có một cái nhìn độc đáo về xây dựng kinh tế, cũng được coi là vật tận kỳ dụng.”
“Chúng ta nói hai người còn lại.”
Tô Bình Nam lật tài liệu mấy lần nữa, sau đó ngẩng đầu nói: “Hiện tại, một trong hai người trở thành bí thư Lưu, người còn lại tạm giữ chức ở Liễu Huyền thành. Ngươi đoán xem năm năm sau, khi các ngươi ngồi cùng một chỗ sẽ chênh lệch cỡ nào?”
Khi nói chuyện, Tô Bình Nam khoan thai đốt một điếu xì gà, mỉm cười hỏi.
Phương Trọng cũng không trả lời ngay. Hắn không rõ vì sao Tô Bình Nam lại đặt câu hỏi này cho hắn, nhưng hắn nghĩ mình chỉ có thể là người bưng trà rót nước bị người ta quát.
“Hút thuốc không?”
Tô Bình Nam ném một điếu xì gà cho Phương Trọng: “Ta quên nói cho ngươi biết một việc. Vừa nãy có một phần tài liệu được đưa đến tay của ta, chính là báo cáo khả thi của khu phát triển mới được đưa ra nửa giờ trước. Tên của ngươi không có trong đó. Vị trí ban đầu của ngươi đã được đổi thành một vị giáo sư lớn, đoán chừng ngươi cũng không biết người này.”
Dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Phương Trọng, Tô Bình Nam không thèm do dự đưa cho hắn bản tài liệu cuộc họp mà hắn vận dụng quan hệ mới lấy được.
Tay Phương Trọng có chút run run. Hắn đọc qua rất nhanh. Nội dung tài liệu gần như giống nhau, chỉ thay đổi một vài chỗ không đáng kể, những thứ còn lại gần như rập khuôn suy nghĩ của hắn.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”
Phương Trọng cũng không cố kỵ thân phận của Tô Bình Nam. Hắn đứng dậy gào lên: “Ngươi gọi ta đến chỉ để muốn tiêu khiển ta?”
“Nhân sinh vô định, ngay thẳng thì hay bị ám toán.”
Tô Bình Nam không hề tức giận, vẫn dung dung nói: “Trong xã hội dối trá này, thượng tầng dựa vào huyết mạch, trung tầng dựa vào quan hệ, hạ tầng dựa vào liều mạng.”
“Ngươi cho rằng nhân định thắng thiên sao? Nhưng ngươi lại không biết có rất nhiều chuyện không do người làm mà là do trời quyết định.”
Tô Bình Nam nói xong, nhìn Phương Trọng rồi nói tiếp: “Ngươi có muốn đến giúp ta không? Đám người quê mùa như chúng ta chưa hẳn không thể nhân định thắng thiên.”
Làm một người chính trực thiện lương, bình an đến già.
Câu nói này là mong ước đơn giản của ngàn ngàn vạn vạn gia đình bình thường đối với con cái của mình. Phương Trọng sinh ra ở nông thôn cũng không ngoại lệ.
Nhưng thế sự tàn khốc, không hề đơn giản như mình đã nghĩ. Khi mặt tàn khốc của xã hội bắt đầu thể hiện ra với Phương Trọng, Tô Bình Nam của tập đoàn Cẩm Tú đã cho hắn một lựa chọn khác nhưng Phương Trọng vẫn do dự, cũng không lập tức đồng ý ngay.
Vì sao?
Bát cơm sắt và danh gia vọng tộc là điều hấp dẫn không tưởng đối với những người con trong một gia đình có tổ tiên dựa vào trời để kiếm miếng ăn.
“Có thể cho ta thời gian hai ngày không?”
Phương Trọng lắp bắp nói. Mặc dù lời nói của Tô Bình Nam đâm thẳng vào tim nhưng không thể không nói, người này mang đến cho hắn một cảm giác tung hoành, bễ nghễ, nhân cách rất có mị lực.
“Được.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Tầm mắt phải cao hơn một chút. Nếu không, ngươi cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.”
…
“Tô Bình Nam ra rồi.”
Lý Long ngồi thẳng người, lập tức nổ máy xe chuẩn bị đuổi theo. Hai ngày nay bọn họ chẳng phát hiện được thứ gì cả, ngược lại còn hiểu thêm về sự bận rộn của Tô Bình Nam. Đối phương hành tung bất định, tính năng xe lại tốt, chỉ cần sơ ý một chút là mất dấu ngay.
“Cũng không biết sư phụ làm như vậy là có ý gì nữa.”
Diệp An Ninh bĩu môi nói một câu. Tay chân đối phương nhiều vô số kể, không phải làm buôn bán nhỏ bình thường. Loại hành vi này ngoại trừ mang đến cho Tô Bình Nam sự ngột ngạt ngoài ý muốn thì không mang lại bất kỳ chỗ tốt nào.
…
“Ở đó.”
Đỗ Cửu chỉ theo hướng bảy giờ, giọng điệu bất thiện.
Tô Bình Nam liếc nhìn cách đó không xa. Sau khi nhìn thấy xe của Phương Trọng đi rồi, hắn mới lạnh lùng vứt lại một câu: “Chúng ta đi trước. Ở cái nơi náo nhiệt nhất, ngươi làm lớn chuyện lên. Vô duyên vô cớ theo dõi ta, bọn hắn sẽ phải gánh áp lực.”
"Hiểu rồi.”
Đỗ Cửu gật đầu, giúp Tô Bình Nam mở cửa xem: “Ta sẽ xử lý.”
Tô Bình Nam ném điếu xì gà vẫn còn đang bốc cháy xuống đất, dùng chân dập lửa, giọng điệu tàn nhẫn: “Cẩm Tú cần thể hiện sự bất mãn đúng lúc. Ngươi thông báo cho Trương Lệ Hoa, bảo nàng ngừng việc quyên góp tiền gần đây. Còn nữa, dự định xây dựng nhà máy sản xuất điện thoại ở Thiên Nam tạm thời gác lại. Nếu Thiên Nam hỏi đến, cứ trả lời Cẩm Tú thấy Hải Châu không tệ, dự định chuyển trọng tâm đi.”
Hắn nói xong, chiếc xe màu đen lao vụt đi. Lý Long lập tức giẫm chân ga đuổi theo. Tô Bình Nam ngồi sau xe lạnh lùng ngửa đầu ra sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Nói cho cùng, những người kia chẳng qua cũng chỉ là đầy tớ mà thôi. Hắn giày vò như vậy, sự việc sẽ không lấn át được, rất nhanh sẽ có người đến nói chuyện với hắn. Đến lúc đó, kết quả của những người kia chỉ sợ không được tốt. Nói chuyện thì nói chuyện, nhưng ít nhất cũng phải cho chính quyền Thiên Nam một bài học, nói cho bọn hắn biết tập đoàn Cẩm Tú không phải quả hồng mềm mà bọn hắn có thể tùy ý làm bậy.
Hiện tại, kinh tế đang là vua. Kinh doanh của tập đoàn Cẩm Tú cũng rất sạch sẽ. Nếu quả thật hắn bỏ đi, chính quyền Thiên Nam sẽ đảm đương không nổi ảnh hưởng trái chiều khi tập đoàn tư nhân hàng đầu của tỉnh lại di dân sang tỉnh khác.
Mấy hạng mục lớn của tập đoàn Cẩm Tú đều dừng lại, số liệu kinh tế của tỉnh Thiên Nam sẽ rất khó coi. Có một số người muốn ngồi ổn vị trí của mình cũng khó.