Đỗ Cửu không đánh trả, ngược lại còn vặn cổ đưa mắt nhìn Lý Long, giọng điệu rất lạnh: “Theo dõi, chụp lén, bây giờ còn ra tay đánh người. Đúng là thú vị thật.”
Lý Long không nói gì, ánh mắt nhìn Đỗ Cửu tràn ngập cảnh giác. Hắn biết sức mạnh của một quyền của mình, nhưng đối phương lại không có chuyện gì, điều này khiến cho hắn cực kỳ chấn kinh.
Trương Nhiên là chuyên gia khẩu ngữ, thể chất không mạnh, chịu trách nhiệm bảo vệ máy ảnh nhưng vẫn bị những người kia dễ dàng lấy được.
“Lấy được rồi.”
Những người kia thuần thục gỡ cuộn phim ra bỏ vào trong túi quần, sau đó ném máy ảnh trở lại. Bởi vì bọn họ biết máy ảnh có mà phim không có, khi đó mọi chuyện sẽ đi theo chiều hướng khác.
Bọn hắn đưa cuộn phim cho Đỗ Cửu, không nói một lời, sau đó đứng bên cạnh hắn, ánh mắt hung ác nhìn Diệp An Ninh và Lý Long.
Hai bên không nói lời nào, bầu không khí nhất thời có chút căng thẳng. Người vây xem càng lúc càng nhiều. Con đường trở nên chật như nêm cối. Lúc này, rốt cuộc cũng có người của ban ngành giao thông chạy đến.
Người đến là người quen của Cẩm Tú.
Dẫn đội là Lý Phúc, làm việc dưới quyền Lý Cương, đã từng đảm nhiệm điều tra xe công vụ của Tô Bình Nam. Tuy nhiên, hiện tại người đã từng là tiểu nhân vật này cũng đã đi lên chính quy, trên vai có thêm ngôi sao.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lý Phúc còn chưa nói xong, mắt đã trợn tròn. Mercedes-Benz S600? Lại còn hai chiếc? Lại nhìn biển số xe, hắn lập tức có chút không nói ra lời.
Xe của Tô Bình Nam tập đoàn Cẩm Tú.
Thấy hai bên vẫn còn đang đối nghịch, Lý Phúc bắt đầu hòa giải bằng một giọng điệu nhẹ nhàng: “Nếu các ngươi có ý kiến gì khác, có thể chờ chuyên gia đến. Mọi người không cần thiết phải gây nhau như vậy. Bây giờ chúng ta đang cản trở giao thông đấy.”
“Ừm.”
Đỗ Cửu chỉ vào mặt của mình: “Ta xin hỏi một câu, bọn hắn tông vào đuôi xe của ta, chụp lén, còn đánh người, tình huống này phải giải quyết như thế nào?”
“Chụp lén? Đánh người?”
Lý Phúc chẳng hiểu ra sao, tuy nhiên, Diệp An Ninh đã âm thầm hướng giấy chứng nhận cho Lý Phúc, hắn quả thật muốn đánh vào miệng của mình.
Thần tiên đánh nhau, mắc mớ gì liên can đến ta? Vì sao lại là ta?
Đây là suy nghĩ chân thật nhất trong đầu hắn lúc này. Tại sao hắn lại quá đen đủi như vậy? Sự việc diễn ra ngay tại khu vực quản lý của hắn nữa chứ.
…
Sảnh quay đài truyền hình Thiên Đô đèn đuốc sáng trưng. Tô Bình Nam ngồi bên dưới nhìn Mạnh Hiểu Hiểu diễn tập bên trên.
Hôm nay, Mạnh Hiểu Hiểu mặc một bộ trang phục dạ hội màu đen, nói tiếng phổ thông cực kỳ tiêu chuẩn, biểu hiện hào phóng, không còn là yêu tinh quấn quýt say mê hắn như vừa rồi.
“Ngươi ở bên dưới khiến ta hơi căng thẳng, nhưng đây là lần đầu tiên ngươi đến xem ta tập luyện, ta cảm thấy rất vui.”
Mạnh Hiểu Hiểu cực kỳ vui vẻ. Hôm nay, nam nhân của nàng đột nhiên xuất hiện khiến nàng nhảy nhót không thôi. Vừa mới tập được mấy phút nàng đã vội xuống sân khấu, ôm lấy cánh tay Tô Bình Nam.
“Nói thế nào ta cũng quyên góp không ít cho các ngươi, ta đến xem một chút cũng được mà.”
Tô Bình Nam nhìn những gương mặt quen thuộc trên sân khấu: “Người kia không phải là Dương Điềm gì đó chứ?”
“Đúng, chính là nàng.”
Mạnh Hiểu Hiểu liếc nam nhân của mình một cái: “Hiện tại, người nổi tiếng nhất trong nước chính là nàng và Mao Anh Ninh. Nếu không mời nàng đến, làm sao có thể chống đỡ được tình huống. Ngươi cho rằng ánh đèn sân khấu dùng mất bao nhiêu tiền?”
Tô Bình Nam mỉm cười không nói gì, ánh mắt lại nhìn nữ nhân trên sân khấu. Hắn biết, về sau quỹ tích nhân sinh của vị thiên hậu tên Dương Điềm này sẽ rất phức tạp. Câu chuyện cháu của vị kia vung tiền như nước cho nữ nhân này có thể nói là được lưu truyền rộng rãi.
“Có cần giới thiệu cho ngươi biết không?”
Mạnh Hiểu Hiểu mỉm cười: “Tuy nhiên, ông chủ Tô khả năng không có cơ hội đâu. Bây giờ người ta đã là hoa có chủ. Người kia si tình vô cùng, ngày nào cũng đi theo đến đây.”
Tô Bình Nam lắc đầu: “Không có hứng thú.”
Hắn biết hai người kia có quá nhiều gút mắc, chỉ sợ tránh còn không kịp, cần chi phải tạo thêm gút mắc với đối phương chứ.
“Chuyện gì vậy? Tiểu Lưu có việc à?”
Trong thư phòng nhà Mạnh Hiểu Hiểu, Mạnh phụ đeo mắt kính đọc tài liệu đang nghe điện thoại: "Xe của tập đoàn Cẩm Tú bị người của Lưu Ba Đào tông vào đuôi xe. Nghe nói người của Lưu Ba Đào còn ra tay.”
Thư ký riêng của Mạnh phụ báo cáo rất cẩn thận. Sau khi hắn tìm hiểu kỹ lưỡng mới gọi điện thoại đến.
Im lặng lắng nghe, qua mấy phút Mạnh phụ mới hỏi: “Bây giờ Tô Bình Nam ở đâu?”
“Đang ở đài truyền hình xem Hiểu Hiểu chủ trì diễn tập.”
Tiểu Lưu nói ra địa chỉ khiến Mạnh phụ có chút ngạc nhiên. Sau khi cúp điện thoại, Mạnh phụ day lông mày, suy tính mười mấy phút mới thở dài.
“Đáng tiếc nha đầu kia quá ngu ngốc, đoán chừng còn tưởng rằng người ta quan tâm nó. Chàng trai kia làm việc quá cẩn thận rồi.”
Hạ quốc ở niên đại này, chính quyền có một đặc điểm rất kỳ lạ, đó chính là quyết sách càng quan trọng thì lại càng ít người biết. Chỉ khi nào các thế lực cấp cao kết thúc ván cờ của mình, khi đó mọi người mới biết rằng sẽ có một chuyện lớn đủ để thay đổi vận mệnh của rất nhiều người phát sinh.
Khu công nghệ cao ô tô phía Bắc đang được lên kế hoạch xây dựng cũng giống như vậy. Khi Tô Bình Nam lặng lẽ vén màn, nhất thời không biết đã thu hút bao nhiêu ánh mắt.
Lúc này, Tô Bình Nam đi gặp Mạnh Hiểu Hiểu, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, bất luận hắn nói cái gì hoặc làm cái gì đều không quan trọng. Quan trọng là những người khác sẽ cho rằng Mạnh phụ đã đạt thành một số hiệp nghị với Tô Bình Nam.
Mạnh phụ muốn mượn thế của Tô Bình Nam Cẩm Tú, vì thế hắn mới âm thầm đưa đến một tập tài liệu. Làm việc cẩn thận, sự đáp lại của Tô Bình Nam cũng rất mờ mịt.