Trong thư phòng, Mạnh phụ ung dung nhấp một ngụm trà, suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại.
“Hồ nháo.”
Giọng điệu Mạnh phụ không chút khách sáo: “Tập đoàn Cẩm Tú chính là lá cờ hàng đầu của Thiên Nam chúng ta, là môi trường lớn để thu hút đầu tư. Trong thời điểm quan trọng như thế này, các ngươi làm như vậy có cân nhắc đến hậu quả hay không?”
Người trong điện thoại kêu oan: “Đây là Lưu Ba Đào cả gan làm loạn, ta cam đoan ta tuyệt đối không biết gì cả.”
“Ngươi là người chịu trách nhiệm. Cấp dưới của ngươi làm xằng làm bậy, ngươi cũng khó thoát khỏi. Mau giao kết quả xử lý cho ta.”
Mạnh phụ cúp điện thoại. Hắn biết với thế lực của Tô Bình Nam, cuộc điện thoại này rất nhanh sẽ truyền đến tai đối phương. Thành ý đã biểu đạt đầy đủ, tiếp theo chính là tìm thời gian ngồi xuống nói chuyện một lần.
Lý Phú giống như ngồi trên bàn chông. Bất luận nói như thế nào, Đỗ Cửu vẫn đứng im đó không nói một lời, quyết tâm chặn lại con đường này.
Nhân viên khảo sát hiện trường chuyên nghiệp cũng đã chạy đến, trách nhiệm cũng rất rõ ràng, hoàn toàn thuộc về Lý Long. Lý Long đánh Đỗ Cửu một quyền, Đỗ Cửu chỉ khoanh tay bảo đầu của mình đang choáng váng, nhưng người có mặt nhìn cái cổ tráng kiện cũng như bàn tay đầy vết chai của hắn, đều cảm thấy tên này đang hung hăng càn quấy.
Đánh người, Lý Phú quản không được phương diện này. Cho nên, ba cảnh sát cũng đã chạy đến hiện trường, khiến các nhân viên có mặt đều trợn tròn mắt.
Nếu là người bình thường đã sớm bị lôi đi. Sự việc không có gì là không thể giải quyết. Tuy nhiên, lần này bên chiếm lý lại là Đỗ Cửu của tập đoàn Cẩm Tú, đối phương là người một nhà. Vì thế, không ai có thể nói ra được biện pháp giải quyết tranh chấp nhanh nhất.
Tập đoàn Cẩm Tú đang là mặt trời ban trưa, ngươi chỉ là một nhân viên công vụ nho nhỏ. Ai cũng là người thông minh, chỉ có thể làm ra vẻ giải quyết việc chung nhưng thật ra lại rũ sạch, chờ giám đốc Đỗ náo đủ rồi thì sự việc sẽ tự nhiên tan thành mây khói.
Nhàn rỗi vô sự, Lý Phú cũng không giúp đám người Lý Long giải quyết. Hai chiếc Mercedes-Benz S600 nhập khẩu nguyên chiếc bị đụng thành thế này, trong khi chiếc xe Fukang thì bị trưng thu, không có bảo hiểm, giá tiền cũng chỉ đủ cho mấy người uống một chai rượu.
“Giám đốc Đỗ, rốt cuộc thì ngươi muốn như thế nào?”
Trong số cảnh sát đến có cảnh sát Vương mặt tròn, quan hệ với tập đoàn Cẩm Tú không tệ. Vừa nãy, hắn đã nhận được không dưới năm cuộc điện thoại yêu cầu hắn trực tiếp xử lý, không ra mặt là không được.
“Xung đột chỉ là chuyện nhỏ, đánh ta một quyền cũng không quan trọng.”
Đỗ Cửu lắc lắc cái cổ, âm thanh xương cốt ma sát phát ra khiến mí mắt lão Vương giật giật.
“Ta chỉ muốn biết vì sao bọn họ lại theo dõi chụp lén chúng ta. Ta có chứng cứ. Ta đã cho người đi rửa cuộn phim ra. Nếu là do ta hiểu lầm đối phương, ta lập tức đi ngay.”
Cảnh sát Vương cũng không còn cách nào, nhẹ gật đầu rồi xoay người bước sang một bên khác.
“Đánh người, xung đột với nhau là sự thật, chúng ta chịu trách nhiệm.”
Lý Long cũng rất lưu manh: “Về phần chụp lén và theo dõi, thật ngại quá, ngươi cũng hiểu quy củ của chúng ta mà.”
Không lấy cuộn phim về được, sự việc cũng đã bại lộ, Diệp An Ninh cũng không còn cách nào khác. Bây giờ, đối phương rõ ràng muốn lẫn lộn nghe nhìn, phía nàng đã bại hoàn toàn. Tất cả áp lực sẽ tập trung trên đầu sư phụ Lưu.
Lúc này, Diệp An Ninh còn không biết kết cục của bọn hắn sẽ như thế nào, vẫn cứ lo cho sư phụ của nàng, lại không biết một khi Tô Bình Nam ra tay, tuyệt đối sẽ không cho bọn hắn bất cứ cơ hội nào, nhất định sẽ giết gà dọa khỉ.
“Chất lượng rất cao.”
Tô Bình Nam phấn khởi nhận xét về phần trình diễn ca khúc cuối cùng trên sân khấu. Cảm giác ngồi ở vị trí đặc biệt dưới sân khấu so với xem tivi quả nhiên khác biệt. Điều này khiến cho hắn cảm thấy hào hứng.
Mạnh Hiểu Hiểu ngược lại khá ngạc nhiên. Nàng biết nam nhân của mình luôn chán ghét xuất hiện ở những chỗ không có ý nghĩa này. Ngày thường, có hoạt động gì, Tô Bình Nam chỉ cố gắng ở lại cho đến vừa đủ thời gian và là người đầu tiên rời đi, tại sao hôm nay hắn lại có hứng thú đến như vậy?
Chẳng lẽ là do cuộc điện thoại của ba nàng? Mạnh Hiểu Hiểu nhìn thấy Tô Bình Nam nhận điện thoại của ba nàng xong, nụ cười trên mặt cũng rạng rỡ hơn, cả người chuyên tâm hơn rất nhiều.
Không chỉ Mạnh Hiểu Hiểu nhìn Tô Bình Nam, rất nhiều người dưới đài cũng lặng lẽ dùng ánh mắt của mình đánh giá cự phú Thiên Nam.
…
“Không còn chuyện gì của ta nữa. Lát nữa chúng ta ra ngoài ăn khuya nhé. Nghe nói món ăn ở chợ đêm Thiên Nam không tệ.”
Dương Điềm tiếp nhận ly nước trợ lý đưa sang, sau đó đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tiểu Lại tổng, dịu dàng nói một câu.
Ở Hạ thành có hai Lại tổng. Một là Đại Lại tổng Lại Tinh, hai là Tiểu Lại tổng Lại Văn.
“Người kia chính là Tô Bình Nam?”
Tiểu Lại tổng hỏi một câu, giọng điệu có chút khiêm tốn. Từ những lời xì xào của một vài người xung quanh, hắn đã biết tính danh của nam nhân ngồi đằng trước, ánh mắt nhìn bóng lưng của Tô Bình Nam trở nên nóng bỏng.
“Ngươi biết hắn?”
Dương Điềm nghi hoặc hỏi. Nàng cũng không hiểu biết quá nhiều về nhân vật phong vân trong kinh doanh, nhưng nàng biết bạn trai của mình là một người cực kỳ cuồng ngạo, làm việc không hề khiêm tốn. Thường ngày chẳng có mấy ai có thể lọt vào mắt hắn. Đây là lần đầu tiên nàng nghe được giọng điệu hâm mộ từ miệng hắn nói ra.
“Ta không biết.”
Tiểu Lại tổng lắc đầu: “Nhưng ta biết hắn. Chú của ta đã đi tìm hắn hai lần, hắn đều từ chối gặp mặt. Quan hệ trong kinh doanh cũng không nhiều.”
“Ngươi có quan hệ gì với MC chủ trì thế?”
Ánh mắt của Tiểu Lại tổng từ người Tô Bình Nam chuyển sang Mạnh Hiểu Hiểu, nhìn thấy hai người có chút thân mật, liền hỏi một câu.
“Quan hệ công việc.”
Dương Điềm vừa trả lời vừa âm thầm tặc lưỡi. Đương nhiên nàng biết rõ thế lực của Đại Lại tổng, nhưng nam nhân kia lại cho Đại Lại tổng hai lần ăn bế môn canh. Hơn nữa bạn trai của nàng lại không hề tức giận. Thế lực của người này bao lớn nhỉ?