Mục tiêu thứ nhất mà Tô Bình Nam ra tay chính là khu vực hoàng kim thành phố Thiên Đô, hắn muốn xây cao ốc. Xây dựng cao ốc tổng bộ cao nhất Thiên Đô. Sau đó xây dựng CDB phồn hoa nhất thành phố Thiên Đô.
Tô Bình Nam biết đã đến lúc gặp Thường Phú Nguyên đã lòng nóng như lửa đốt một lần.
Bây giờ hắn có cơ hội có thể sánh ngang vàng, đó chính là niên đại này, chính phủ không coi trọng địa ốc lắm.
Tô Bình Nam bắt đầu cho tập đoàn Cẩm Tú của hắn toàn lực vận chuyển lại.
Quách Quang Diệu được hắn phái đi Phong Thành, mục tiêu rất rõ ràng, lấy kiến trúc cổ mà đời sau được bầu thành di tích đời Minh ở Phong Thành.
Kiến trúc đó có giá trị cực lớn, phí tổn tu sửa và giá trị lịch sử so với nó thì như con bò rụng sợi lông. Ở đời sau, năm 2003, nó được Michelin dùng giá ba trăm triệu mua lại, cải tạo thành một cửa hàng hàng đầu, thành phòng ăn nổi tiếng nhất Phong Thành. Là kiến trúc có thể truyền thừa trăm năm.
"Khí thế phải đủ, ta cho ngươi quyền lợi lớn nhất, ta chỉ cần kết quả thành công."
Tô Bình Nam nhìn Quách Quang Diệu, trong mắt hắn không có chút lùi bước nào.
Quách Quang Diệu mặc bột bộ Armani màu đen, trên cổ tay đeo Rolex kim quang lóng lánh. Khí chất toàn thân đã được lịch luyện ở Ô Thành, trở nên vô cùng tinh anh.
"Ta mời đoàn đàm phán ưu tú nhất Hạ quốc, luật sư ưu tú nhất, chắc chắn sẽ không khiến cho ngươi thất vọng."
Tô Bình Nam lấy trà thay rượu, nâng ly ra hiệu: "Năm nay là năm chúng ta đại bàng giương cánh, chúc mã đáo thành công."
Tiền mặt ngày càng khổng lồ cung cấp cho Tô Bình Nam lực lượng đủ mạnh để xuất kích bốn phía, người thứ hai hắn tới gặp là Tô Văn Văn.
"Trong nghề này, thực lực của chúng ta ở huyện Trường Dương đã có thể lũng đoạn."
Tô Bình Nam lật xem tất cả hợp đồng nhận thầu núi đá xanh, trong lời nói không giấu vẻ ngoan độc.
"Đã rõ."
Tô Văn Văn gật đầu, hắn học tập phương diện này lâu rồi.
"Ồ? Nói nghe xem ngươi hiểu cái gì?"
Tô Bình Nam khép tư liệu lại, ánh mắt sắc bén.
"Tài chính hùng hậu, quy mô hóa, quy phạm hoá. Ba điểm này chúng ta đã đặt chân ở thế bất bại, sau đó thì phải xem thủ đoạn rồi."
Tô Văn Văn hời hợt nói, trong ánh mắt lại có lang tính mà Tô Bình Nam rất thích.
Tô Bình Nam hài lòng gật đầu, những người dưới tay này cũng trưởng thành theo bước chân của hắn.
"Chú ý an toàn, chờ thành quả của ngươi." Tô Bình Nam đưa Tô Văn Văn ra ngoài.
"Thị trường đá xanh ở huyện Trường Dương, ta sẽ giúp ngươi làm cho tốt."
Tô Văn Văn cũng không quay đầu lại, lên xe rời đi. Trương Lệ Hoa ở bên cạnh, ánh mắt phức tạp, nhìn nam nhân bễ nghễ này, khuyên: "Văn kiện đã tới tay, ngành nghề bạo lợi chúng ta có thể ăn một nửa là có thể hài lòng rồi, tại sao nhất định phải đấu?"
Tô Bình Nam lạnh nhạt nói: "Sợ hãi?"
Trương Lệ Hoa lắc đầu, nam nhân có tính tiến công mạnh đến mức khiến cho người ta sợ hãi này mang tới cuộc sống mới cho nàng, cho dù hắn làm cái gì thì nàng cũng sẽ chết không lùi bước.
"Ta chỉ cảm thấy không cần thiết mà thôi."
Chỉ có Tô Bình Nam biết đời sau thị trường đá xanh ở Trường Dương loạn như thế nào, ác ý cạnh tranh, cướp khách dẫn đến chết người, sản xuất khai thác gây ra tai nạn nghề nghiệp, mình đè giá xuống thấp, khiến cho nắm bài tốt trong tay nhưng lại đánh thua. Lúc đầu vốn là sạp hàng mười mấy ức, kết quả chỉ xuất hiện được vài phú ông ngàn vạn.
Những chuyện này Tô Bình Nam cũng không thể nói, hắn chỉ đành thở dài, nói một câu: "Ta bá đạo đã quen, thích người khác dựa theo quy củ của ta mà làm."
Trương Lệ Hoa không hoài nghi lời Tô Bình Nam nói chút nào, khẽ gật đầu, lập tức chuyển đổi góc độ, toàn lực suy tính phát triển nhà máy vật liệu đá: "Bên tài vụ, nhân thủ vẫn theo không kịp, nhất là bên phía nhà máy vật liệu đá, còn phải nhận thêm người."
Tô Bình Nam nhìn Trương Lệ Hoa thật sâu một chút, trình độ chuyên nghiệp của nàng rất cao, trước mắt hoàn toàn xứng với thanh danh cực lớn của nàng sau này, hơn nữa chỉ cần mình quyết định, nàng sẽ lập tức toàn lực ủng hộ.
"Thích đồng hồ không?"
"Rất thích, chỉ là quá mắc." Mặt Trương Lệ Hoa đỏ lên, khẽ gật đầu.
"Sau này sẽ càng ngày càng mắc, quen là được." Tô Bình Nam nghiêm túc nói.
Khi Lý Minh Nghĩa đi vào, Tô Bình Nam đã lật xem xong hóa đơn liên quan tới nhà máy đồ uống từ hạt óc chó và hóa đơn vận chuyển hạt thông.
"Công thức không có vấn đề chứ?" Tô Bình Nam hỏi thẳng vào trọng điểm, dây chuyền sản xuất và công nhân thuần thục của nhà máy hạt óc chó đã gần như xong hết, chỉ chờ chuyên gia thực phẩm ở Thiên Đô xác định công thức.
"Không có, ta đưa hàng mẫu cho mấy cơ cấu quyền uy kiểm tra, xác nhận dinh dưỡng, khẩu vị không có bất cứ vấn đề gì."
"Được, tiếp theo ngươi phải làm tốt ba chuyện." Tô Bình Nam nói.
Lý Danh Nghĩa lập tức ngồi thẳng dậy. Hắn càng ngày càng bội phục người trẻ tuổi này, làm việc quyết đoán, thủ đoạn tàn nhẫn, hơn nữa tầm mắt lâu dài. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn từ một người không có bối cảnh gì làm nên sự nghiệp lớn như trời.
"Thuê thêm núi, chúng ta muốn làm chuỗi cung ứng hạt thông lớn nhất toàn bộ tỉnh Thiên Nam, chỉ dựa vào những hộ gia đình trong số núi đã thuê bây giờ thì còn chưa đủ, chuyện này có vấn đề hay không?"
"Không có."
"Đi tìm Quách Quang Diệu, nói hắn phối hợp ngươi lấy quyền xuất nhập cảng mua bán hạt thông, có vấn đề gì không?"
Tô Bình Nam cũng không có ngẩng đầu, hơn nữa vừa đọc văn kiện vừa hỏi liên thanh.
"Không có, bây giờ, thuế nộp lên từ công ty của chúng ta đã thuộc vào top của Phong Thành, ta có lòng tin có thể làm được."
Tô Bình Nam ngồi thẳng dậy: "Ta muốn ngươi sản xuất ra đồ uống từ hạt óc chó có thể phủ kín cả nước trong ba tháng, có thể làm được hay không?"
"Cả nước?"
Lý Danh Nghĩa nhìn Tô Bình Nam một chút, có chút thận trọng hỏi.
Tô Bình Nam ánh mắt sắc bén: "Đúng, khi ta còn chưa có thất bại, ngươi chỉ cần nói cho ta biết có thể hay là không thể là được."