Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 64 - Chương 64: Đánh Cược

Chương 64: Đánh cược Chương 64: Đánh cược

Lý Minh Nghĩa lập tức nghiêm mặt lại, nói: "Hai tháng rưỡi, ta có thể để cho đồ uống từ hạt óc chó chồng chất như núi."

Tô Bình Nam ý vị thâm trường nhìn Lý Minh Nghĩa một cái, khẽ gật đầu.

Ra khỏi văn phòng, Lý Minh Nghĩa xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, uy thế của Tô Bình Nam càng ngày càng nặng, cũng bởi vì cái ánh mắt cuối cùng, Lý Danh Nghĩa đã năm mươi tuổi lại bị sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Tô Bình Nam có chút rã rời, bây giờ tất cả phương hướng lớn đều là nằm trong tay hắn, uống một ngụm trà, hắn cảm thấy nên gặp Lâm Phóng trước.

Lâm Phóng, một người duy nhất Tô Bình Nam chỉ gặp một lần nhưng lại không thể không ném một cái đồng hồ vàng cho hắn, mời chào thiên tài.

Tô Bình Nam biết người này, đời sau một trong số sản phẩm bảo vệ sức khỏe nổi tiếng Thiên Nam là LONGI chính là công ty của Lâm Phóng này, khi Lâm Phóng dẫn theo đội chào hàng của hắn đến, người này ra điều kiện cực kỳ hà khắc nhưng Tô Bình Nam vẫn không chút do dự đồng ý với hắn.

Lâm Phóng có vóc dáng rất thấp, mặt tròn, cười lên khiến cho người ta có cảm giác tức cười. Hắn vừa đi vào đã thấy Tô Bình Nam đang chăm chú nhìn tư liệu đội mình.

"Tổng giám đốc Tô vất vả."

Lâm Phóng rất quy củ, chào một tiếng, ngồi thẳng tắp trên ghế sa lon, nhìn không chớp mắt.

"Ngươi rất lợi hại, cực kỳ lợi hại." Tô Bình Nam hiếm khi đứng dậy, tự mình rót một ly cà phê cho Lâm Phóng.

"Ta nhớ ngươi thích cà phê, mà không phải trà, hẳn là không có lầm lẫn."

Lâm Phóng chợt khiếp sợ, khẽ gật đầu, khom người nói cảm ơn.

"Ta muốn biết tại sao ngươi lại tách ra khỏi công ty dược, tổn thất rất lớn chứ."

Tô Bình Nam dựa vào ghế ông chủ, mặt giấu trong sương khói lượn lờ, thản nhiên nói.

Lâm Phóng cũng không có trả lời ngay mà nhấp một hớp cà phê, sau đó chậm rãi mở miệng: "Nội đấu mà thôi. Thua chính là thua, những cái tham nhũng đó, Tô tổng ngài kỳ tài ngút trời, chắc chắn những lời đó ngài cũng không để ở trong lòng."

Tô Bình Nam ánh mắt như sói, giọng điệu bình ổn: "Phố Cẩm Tú bán rất chạy, không thể bỏ qua công lao của ngươi, ta đưa cho ngươi không ít, nhưng mà ngươi muốn quá nhiều."

Lâm Phóng im lặng, tất cả mọi người đều là người thông minh, có những chuyện không cần phải nói rõ ra.

"Ngươi có thực lực, có thủ đoạn, phía dưới cũng có đoàn đội tuyệt đối trung thành với ngươi, có lẽ chỗ ta chỉ là chỗ an thân tạm thời của ngươi." Tô Bình Nam nói tiếp.

"Vâng, đúng là Tô tổng rất hào phóng với chúng ta, chỉ là Lâm Phóng không cam lòng." Lâm Phóng bị khí thế càng ngày càng mạnh của Tô Bình Nam ép tới thở không nổi, thành thành thật thật trả lời.

"Thiên Bảo cây lớn rễ sâu, ngươi không đấu lại. Không bằng thật tâm thật ý giúp ta?" Tô Bình Nam ném cành ô liu ra.

Vẻ xoắn xuýt trong mắt Lâm Phóng rất rõ ràng, người trước mặt này tuy còn trẻ tuổi nhưng có thể nói là hùng tài đại lược, cổ tay thiết huyết. Đúng là nhân vật hiếm thấy, nhưng mình ở Thiên Bảo vài chục năm, cuối cùng tách ra, hắn không nuốt trôi được cơn giận trong lòng.

Nhìn vẻ không cam lòng trong mắt Lâm Phóng, Tô Bình Nam mỉm cười: "Ngươi rất ưu tú, ngươi có thể làm rất tốt, nhưng ngươi không làm được tốt nhất."

"Tại sao?"

Lâm Phóng không có khinh thường Tô Bình Nam, ngược lại lại cực kỳ kính nể, không khỏi tò mò hỏi.

"Hung ác."

Tô Bình Nam đốt một điếu thuốc, phun một hơi khói, chậm rãi nói.

"Mấy sai lầm mấu chốt của ngươi ở Thiên Bảo đều là do ngươi do dự, ngươi không hạ thủ được."

Sắc mặt Lâm Phóng ảm đạm xuống, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

"Nếu như là ngươi thì sao? Ngươi sẽ làm thế nào?" Trầm mặc một lát, Lâm Phóng hỏi.

"Ngươi cứ nói đi? Ta có một cái biệt danh không biết ngươi có từng nghe chưa?" Tô Bình Nam không có trả lời.

Lâm Phóng nhìn Tô Bình Nam mặt không thay đổi, thở dài, đương nhiên hắn biết danh hiệu của Tô Bình Nam, một nhân vật kinh nghiệm giang hồ lão luyện như hắn thì sao lại không nghe ngóng đông gia của mình.

"Lòng tự tin của ngươi bắt nguồn từ đoàn đội của ngươi, đây là vốn liếng của ngươi, như vậy đi, chúng ta đánh cược được không?" Tô Bình Nam mỉm cười nói.

"Đánh cược như thế nào?" Lâm Phóng gặn hỏi.

"Ta có một loại đồ uống sắp ra thị trường, ta không cần bất luận người nào của ngươi, chỉ cần nửa năm là ta sẽ khiến cho nó vọt vào top 5 cả nước. Ngươi có cược hay không?"

"Tiền đánh cược là cái gì?" Lâm Phóng nhìn Tô Bình Nam.

"Ta thắng, ngươi toàn tâm toàn ý giúp ta, giải tán đoàn đội của ngươi, dung nhập vào Cẩm Tú."

"Thua, ta ra 2000 vạn giúp ngươi tiến quân y dược, để ngươi làm lại từ đầu."

"Được."

Lâm Phóng cũng không già mồm, hắn phục Tô Bình Nam, nếu như thua, dứt khoát bỏ qua khúc mắc gia nhập dưới trướng người này hắn cũng cam tâm tình nguyện. Hai người bắt tay nhau, sau đó nhìn nhau cười một tiếng.

Chờ bố trí xong tất cả mọi chuyện, sắc trời đã tối dần.

Đỗ Cửu đi đến, mặt không cảm xúc: "Khi nào ta đi Tương Nam?"

Tô Bình Nam ném một điếu thuốc qua: "Đi thì có thể sẽ không chết không thôi."

Đỗ Cửu nhe răng cười: "Ta muốn thử."

Tô Bình Nam ánh mắt tàn nhẫn: "Giang hồ không có, bọn họ không hiểu. Ngươi cũng không hiểu."

Vỗ vỗ bả vai Đỗ Cửu đang mờ mịt: "Tiền mới là cây đao giết người không thấy máu."

Bình Luận (0)
Comment