“Răng rắc.”
Tiếng vỡ vụn giòn giã vang lên, mọi người quay đầu lại, tay Lý Long đầy máu, hắn vừa tức giận bóp nát cái ly trong tay.
"Đừng xúc động.”
Diệp An Ninh cẩn thận giúp Lý Long băng bó tay phải, đồng thời nhẹ giọng nói: “Giữ được núi xanh sợ gì không có củi đốt, đối phương quá đáng sợ nên chúng ta cần phải nhẫn nhịn.”
Cuối cùng Diệp An Ninh cũng hiểu được vì sao trong quá trình hỏi thăm, một khi nhắc tới ba chữ Tô Bình Nam hoặc Tiểu Hồng Bào thì sẽ có nhiều người hoảng hốt như gặp quỷ.
Phải nhịn.
Đây mới là chỗ đáng sợ nhất của tập đoàn Cẩm Tú.
Lúc không tiếp xúc với đối phương, Diệp An Ninh cho rằng Tô Bình Nam chẳng qua chỉ là đại phú hào có tiền ở địa phương mà thôi, dựa vào thế lực lớn thủ đoạn tàn nhẫn mà đứng vững.
Đối với loại hổ giấy này, ra tay từ phương diện kinh tế thì không bao giờ sai.
Mấy năm nay chuyện không chuẩn mực quá nhiều, tài sản khổng lồ không rõ nguồn gốc cũng đủ để xé mở một lỗ hổng thật lớn.
Sau đó nhìn con quái vật khổng lồ vẻ vang ầm ầm ngã xuống.
Nhưng khi nữ tử hiểu biết sâu sắc hơn, nàng phát hiện ra chuyện không phải như thế.
Tập đoàn Cẩm Tú không phải là địa đầu xà hay xuất hiện như ở các địa phương khác, kinh doanh của Tô Bình Nam chỉ kiếm tiền hắn nên kiếm.
Ngoại trừ độc quyền một số ngành công nghiệp, Cẩm Tú chỉ kiếm được rất ít từ những thứ có lợi nhuận kếch xù khác. Nam nhân khủng khiếp này khi đối mặt với sự cám dỗ của tài sản không hề động tâm chút nào.
Nam nhân kiệt ngạo bất tuân của Thiên Nam lúc nên tàn nhẫn thì rất tàn nhẫn, lúc nên nhẫn nhịn có thể nhẫn nhịn, làm việc từng bước thận trọng, cực kỳ cẩn thận, mạng lưới quan hệ thông suốt khắp nơi, điều này làm cho Diệp An Ninh vốn giỏi phát hiện sơ hở của đối thủ nảy sinh kiêng kỵ đến cực điểm với Tô Bình Nam, nữ tử sợ bạn học cũ của mình lại gây ra chuyện gì không thể vãn hồi, với thủ đoạn âm độc của đối phương quả thực chính là đi tìm cái chết.
“Biết rồi.”
Lý Long Nóng ồm ồm gật đầu: “Hoa vô thiên nhật hồng, ta hiểu mà, tương lai chúng ta nhất định có thể bắt hắn.”
(*)Nhân vô thiên nhật hảo; hoa vô bách nhật hồng: ý nói con người ai cũng có lúc gặp khó khăn, không ai có thể thuận lợi mãi.
“Khó lắm.”
Diệp An Ninh hơi tuyệt vọng, trong lòng nàng còn có một quan điểm khác. Mấy ngày nay trong quá trình tiếp xúc, nữ tử rất ngạc nhiên khi thấy rằng ở Thiên Nam và thậm chí cả Hải Châu, tập đoàn Cẩm Tú đang dần hình thành một trật tự của riêng mình.
Không sai, đó chính là trật tự.
Cẩm Tú làm việc rất công bằng, cũng bỏ ra lợi nhuận của mình, cực kỳ chú ý đến uy tín đồng thời dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn đã làm cho rất nhiều người thích ứng với sự tồn tại của mình. Nói cách khác, hàng ngàn người làm ăn đã tiếp nhận một loại quan niệm, đó chính là việc làm ăn này nếu như tuân thủ theo quy tắc của tập đoàn Cẩm Tú thì ở Thiên Nam và Hải Châu sẽ không bị lừa gạt. Mạng lưới quan hệ vô hình này sẽ phát ra bao nhiêu năng lượng mà nữ tử không dám tưởng tượng tới.
Đồng thời, điều khiến nữ tử tò mò nhất về Tô Bình Nam chính là nam nhân này khổ tâm kinh doanh làm ra quy mô lớn như thế này, rốt cuộc hắn muốn cái gì? Cứ làm một phú hào giàu có không tốt sao?
…
Nobel xụi lơ giống như chó chết nằm sấp ở góc võ đài, hơn nữa còn bị bầm xanh mắt trái mà gương mặt lại rất vui vẻ.
Hắn đang thấy may mắn vì thời gian mình ở Thiên Đô đã học Đỗ Cửu chiến đấu, bằng không một phen đánh nhau vừa rồi, yêu nghiệt kia chắc chắn sẽ đánh mình thành đầu heo.
Yêu nghiệt này tên là Lâm Thiên Chân.
Đó là một nữ nhân mà Nobel không muốn nhìn thấy nhất, một yêu nghiệt từ nhỏ đến lớn đã chỉnh hắn thành kẻ dễ bảo.
Nobel là độc đinh trong nhà, hơn nữa hắn được sinh ra trong một gia đình đại phú đại quý, khi còn bé chính là cầm trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, được nuông chiều rất mực.
Đáng tiếc cuộc sống hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi, khi tiểu bá vương này được đưa đến trường tiểu học quý tộc Tinh Điều quốc gặp Lâm Thiên Chân cũng được đặc biệt đưa tới, sau đó bạn học tiểu bá vương Nobel của chúng ta bắt đầu cơn ác mộng kéo dài suốt tám năm.
Mãi cho đến sau này Lâm Thiên Chân học trường kinh doanh Harvard với thành tích cực kỳ xuất sắc, đại công tử Nobel mới xem như thoát khỏi bể khổ.
Để hai người cùng nhau đi học, cùng nhau lớn lên chính là ý kiến của ba mẹ hai bên. Lâm gia ở Los Angeles, nhất là khu phố người Hoa có thế lực khổng lồ, làm kinh doanh đủ các lĩnh vực, có làm ăn qua lại với tập đoàn tài chính Hợp Sinh, hơn nữa người lớn hai nhà cũng là người quen cũ, hai bên cũng được coi như là môn đăng hộ đối.
Người lớn hai nhà thấy hai đứa nhỏ này tuổi tác tương đương nhau, hơn nữa đây chẳng phải là thanh mai trúc mã sao, tác hợp hai người thì nên bắt đầu từ lúc bé.
Có điều kết quả ở chung xảy ra ngoài dự liệu của mọi người.
Nobel được nuông chiều gặp phải Lâm Thiên Chân, một kẻ thông minh tuyệt đỉnh, hơn nữa còn có khuynh hướng bạo lực, kết quả chính là hoàn toàn bại trận.
Thanh mai trúc mã thì đúng là có, nhưng tuyệt đối không phải hai đứa bé vô tư. Thời thơ ấu Nobel bị đùa giỡn liên tục, ngày nào cũng bị đối phương đánh cho mặt mũi bầm dập, khóc lớn về nhà.
Tám năm trôi qua đại công tử Nobel không có bóng ma tâm lý đã là may rồi, còn muốn nói tới tình cảm?
Thấy mặt Lâm Thiên Chân hắn có thể chịu được không xoay người bỏ chạy đã là tốt lắm rồi, nói quái gì tới chuyện tình cảm nữa.
“Tiếp tục đi.”
Lâm Thiên Chân nhìn Nobel bầm xanh một mắt, giọng vẫn rất lạnh.
Nàng có vẻ đẹp cổ điển, ngoại trừ Nobel thấy nàng là run rẩy, đặt danh hiệu yêu nghiệt cho nàng ra, cho dù ai cũng phải khen nàng xinh đẹp.
“Đừng đánh nữa, chúng ta đều uống say nên mới xảy ra chuyện hồ đồ, ta sẽ thử hẹn hò với nàng xem sao.”
Giọng Nobel hơi cầu xin.
Hắn bị yêu nghiệt này trói ở bãi bắn, nổ súng dọa cho sợ chết khiếp, cũng không cho hắn ăn uống gì, sau khi rót một bụng nước đã bị đưa lên võ đài, rõ ràng khắc tinh này đang đánh hắn trút giận.