Rõ ràng là khác biệt.
Đây là cảm xúc của Phương Trọng khi hắn đi làm vào ngày hôm sau.
Đột nhiên có nhiều người chào hỏi hắn.
Tất cả mọi người cùng làm việc trong một tòa nhà, tuy rằng không cùng một bộ phận nhưng ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp, rất quen mặt nhau.
Đương nhiên, địa vị thân phận của những người này cũng không khác Phương Trọng là bao, duy nhất mạnh hơn hắn chính là lý lịch thâm niên lâu hơn vài năm mà thôi.
Mọi người quen biết nhau cũng chỉ chào hỏi đôi lần.
Phương Trọng có hơi bối rối đến văn phòng, cầm chổi bắt đầu quét dọn văn phòng giống như thường ngày, sau đó Đoàn Dĩnh vào làm sáng cho biết nguyên nhân buổi sáng có nhiều người nhiệt tình như vậy.
“Tên ngốc họ Phương ngươi được đấy.”
Nữ tử tùy tiện vỗ vào vai Phương Trọng: “Hôm qua còn chơi trò bí mật với ta? Ngươi ăn cơm với Tô Bình Nam? Được rồi. Quá trâu bò, đó là Tô Bình Nam đấy. Ngoại trừ ông chủ số một số hai ra, những người còn lại ăn cơm với hắn đều là những kẻ trâu bò có hẹn trước.”
Nữ tử bên cạnh nói liên miên không dứt nhưng vẻ mặt Phương Trọng dại ra.
Ngày hôm qua hắn đã cẩn thận lắm rồi, hắn đã đi muộn vậy mà còn có thể gây ra sóng to gió lớn như thế?
”Giải huyệt.”
Đại khái là gần đây Đoàn Dĩnh xem phim võ hiệp xem hơi nhiều, nhìn thấy Phương Trọng đứng đờ người bất động, học theo động tác hiệp nữ trong tivi hô một tiếng, còn giả bộ giải huyệt đạo trên người Phương Trọng.
“Đừng quậy nữa.”
Phương Trọng dở khóc dở cười, hắn vốn cẩn thận, mọi việc quen suy nghĩ nhiều hơn một chút, lập tức hỏi: “Làm sao mà ngươi biết được?”
Nhìn Phương Trọng không phối hợp, Đoàn Dĩnh tỏ vẻ không thú vị: “Tô Bình Nam ấy à, ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết sức ảnh hưởng của hắn nha. Người trong tòa nhà này linh thông tin tức đến kinh ngạc, chuyện lớn như vậy căn bản không thể giữ bí mật, ta không đi làm mà đã nhận được hai cuộc điện thoại hỏi thăm tin tức về ngươi, ngươi thấy có đáng sợ hay không?”
”Đáng sợ.”
Phương Trọng chậm rãi gật đầu, hắn nói những lời này đều thật lòng, đồng thời cũng có thể lý giải. Tòa nhà này chỉ cần là người tuổi tác chưa già, sâu trong nội tâm ai không có tham vọng?
Hướng về phía trước chính là biểu hiện cho quyền lợi.
Đó là thứ hấp dẫn hơn cả sự giàu có, nhưng nhiều người được sinh ra xác định năng lực thấp kém của mình. Cứ tạm bợ hoặc là khéo léo lấy lòng mọi người xung quanh vì cái gì? Còn không phải là ý đồ dùng sự khiêm tốn hoặc tài hoa của mình để khơi lên một ít tình cảm trong lòng các nhân vật lớn có thể quyết định thời khắc vận mệnh của mình hay sao?
”Ta đã gặp người này, cảm thấy rất tốt, ta không phản đối, ta cảm thấy hắn có thể đảm nhận chức năng của mình.”
Mấy câu đại nhân vật này nói là những lời bình thường, nhưng có đôi khi lại là cơ hội mơ ước mà người bình thường có tài nguyên và bối cảnh có hạn phải mất vài năm thậm chí mười năm khúm núm lấy lòng người ta mới có được.
Tô Bình Nam không phải là người của nhà nước, nhưng ai không biết tập đoàn Cẩm Tú là đại bồ tát tài chính ở Thiên Nam, nếu người ta muốn nâng đỡ một người, tối thiểu cũng phải nâng đỡ người có thân phận địa vị như Phương Trọng, như vậy hắn sẽ tiết kiệm được mười năm phấn đấu.”
“Thượng tầng dựa vào huyết mạch, trung tầng dựa vào quan hệ, hạ tầng dựa vào liều mạng.”
Không biết vì sao trong đầu Phương Trọng đột nhiên hiện lên nụ cười ẩn giấu lời nói của nam nhân kiêu ngạo kia.
“Nhân sinh vô định, thế sự xấu xa mưu toan.”
Phương Trọng đột nhiên lẩm bẩm một câu nữ tử nghe hơi không hiểu, sau đó ung dung quét dọn văn phòng sạch sẽ, rồi thu dọn đóng gói đồ đạc cá nhân trên bàn làm việc của mình.
“Ta phải đi đây.”
Phương Trọng rất thong dong phất phất tay với nữ tử: “Ta không tin định mệnh do ông trời sắp đặt, ta muốn thử xem.”
Đoàn Dĩnh không biết vì sao vừa rồi Phương Trọng còn đang chính trực đột nhiên điên điên, hai mắt mơ hồ nhìn đối phương đẩy cửa sải bước đi ra không còn quay đầu lại.
…
Nửa tiếng sau, tin tức lớn nhất của văn phòng đầu tư ngày hôm nay đã được truyền ra.
Phương Trọng từ chức.
Mọi người có phản ứng không giống nhau nhưng đa số như trút được gánh nặng, chỉ có Đoàn Dĩnh ngày thường hoạt bát nhảy nhót trầm mặc rất nhiều so với trước đây.
“Đình chỉ công tác để kiểm tra ba tháng?”
Mấy người Diệp An Ninh chấn động, nhao nhao hỏi.
“Đúng vậy.”
Lưu Ba Đào đột nhiên già đi rất nhiều: ”Hình phạt chính thức còn chưa được đưa ra, đây chỉ là quyết định sơ bộ.”
“Chó má!”
Lý Long nổi giận, đá một cái thật mạnh vào bàn làm việc của mình gây một tiếng động lớn.
“Sư phụ thì sao? Chúng ta không nên bỏ cuộc, hắn nhất định có vấn đề.”
Diệp An Ninh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giờ khắc này trong lòng nàng sinh ra một cảm xúc bi tráng, càng làm cho nàng càng thêm kiên định cho rằng Tô Bình Nam chính là kẻ chủ mưu lớn nhất ẩn nấp phía sau Thiên Nam khống chế tất cả.”
“Ta?”
Lưu Ba Đào cười bất lực: “Hẳn là sẽ nghỉ hưu sớm, cái khác thì không có, chút thể diện này ta vẫn có.”
“Sao được chứ? Phong cách của ngươi luôn luôn có chuẩn bị mà đến, ta không tin ngươi sẽ mang theo chúng ta đánh một trận chiến không hề chuẩn bị.”
Diệp An Ninh thanh lệ nói rất mơ hồ nhưng Lưu Ba Đào nghe hiểu ý của nàng.
Đúng vậy, nếu không có sự đồng ý của cấp trên thì Lưu Ba Đào sẽ không mạo hiểm lớn như vậy.
“Hôm nay, Mễ Mặt Mụn lật lọng, chuyện hắn dặn dò hơi kinh người, sắp xảy ra chấn động lớn.”
Ánh mắt Lưu Ba Đào hơi thất thần: “Bức tường của ông chủ Trịnh sắp sập xuống rồi.”
Thấy mấy người khiếp sợ, Lưu Ba Đào nói giọng chua chát: “Tô Bình Nam luôn luôn tàn nhẫn kiêu ngạo, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy. Ta phải đi gặp hắn một lần, hy vọng sẽ giúp nhóm các ngươi ra khỏi vũng lầy này.”