“Hai ngày.”
Ánh mắt Tiểu Mãn trở nên điên cuồng: “Ta chờ ngươi hai ngày ở đây, ngươi có thể nhịn, hai chúng ta xem ai hung ác hơn. Nếu ngươi không nói lời nào, ta nhất định sẽ phế ngươi.”
Bầu không khí trở nên ngưng trọng. Khi hai bên đối mặt, qua thật lâu, Mễ Tam không thể không gật đầu.
…
“Nghe nói có người kiện ngươi, tên Mễ Tam.”
Sau khi ăn xong, tin tức của Mạnh Hiểu Hiểu rất linh thông. Nữ nhân vừa lên xe đã hỏi: “Bí mật sẽ rất khó giữ nếu nhiều người biết. Ta không dám nhắc đến, nhưng chuyện bây giờ như thế nào?”
Tô Bình Nam nhìn cảnh đêm Thiên Nam bên ngoài, giọng điệu lạnh nhạt: “Mấy chuyện nhỏ nhặt này còn cần phải quan tâm, bên dưới chẳng phải quá vô năng sao?”
…
Trời đêm đã khuya, nhưng ở bên kia bờ đại dương lại là ánh nắng tươi đẹp, tuy nhiên tâm trạng của đại công tử Nobel lại khổ không thể tả.
“Ngươi không phải thích kích thích sao? Cái này có kích thích được đại công tử Nobel không?”
Tinh Điều quốc, Los Angeles, tại một sân tập bắn có diện tích hơn mười mẫu Anh ở Billive Hills, một nữ hài mặc áo thể thao, tóc tết đuôi ngựa tay cầm khẩu súng lục cỡ lớn để tập bắn, đeo bịt tai cách âm lạnh lùng hỏi Nobel đang bị trói vào một mục tiêu di động.
“Đừng, đừng, sẽ chết người đấy.”
Mái tóc mỏng manh của Nobel xõa xuống, trán lấm tấm mồ hôi, cả người chật vật không chịu nổi. Bây giờ hắn hối hận muốn chết, uống quá nhiều rượu khiến tâm trí mê muội, lại đi ngủ với con quái vật đó chứ.
“Tài nghệ bắn súng của ta rất tốt nhưng cũng sẽ có lúc sai lầm. Tuy nhiên, bây giờ tất cả mọi người vì hoa hồng của ngươi mà sống mơ mơ màng màng, sẽ không tra được trên đầu ta đâu.”
Nữ hài thuần thục kéo cò súng, giọng điệu lạnh như băng: “Ta đã nói rồi, ngươi đừng đụng đến bạn của ta, ngươi cho rằng ta đang nói đùa?”
Đùng đùng đùng.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, Nobel sợ mất mật. Bia ngắm bên cạnh hắn vỡ vụn lại càng tăng thêm cảm giác sợ hãi của hắn.
“Chúng ta là thế giao, nha đầu chết tiệt kia, ngươi đang mưu sát ta đấy.”
Nobel rống đến tê tâm liệt phế, biểu hiện có thể nói là đủ cảm thiên động địa, nhưng nữ hài không hề có dấu hiệu ngừng tay, động tác thuần thục thay một băng đạn mới, bắt đầu bắn một vòng xung quanh, âm thanh của tiếng súng xen lẫn tiếng gào thét của Nobel vang lên.
…
Lý gia, phòng khách.
Lý Lạc Nhiên nhàn nhã dựa lưng vào ghế sofa, đôi chân dài đến kinh tâm động phách tùy ý gác lên, không có hình tượng mà xem tivi.
“Mấy giờ rồi còn chưa đi ngủ? Cái kiểu như thế này thì làm sao mà lấy chồng?”
Lý mẫu oán trách gõ đầu con gái mình một cái: “Hôm nay Tô Bình Nam có gọi điện thoại đến không? Ta nói cho ngươi biết, hắn bận, ngươi phải gọi điện thoại nhiều hơn.”
“Ta biết rồi.”
Lý Lạc Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, sau đó quay về dáng vẻ thục nữ.
Sau khi tốt nghiệp về nhà, Lý Lạc Nhiên phát hiện thay đổi rõ ràng nhất chính là cái từ lấy chồng xuất hiện tấp nập trong miệng của mẹ nàng. Xem ra trong tiềm thức của Lý mẫu, ra nước ngoài du học kém xa tít tắp việc con gái được gả đi.
Điều này cũng không thể trách Lý mẫu được.
Khi trào lưu cải cách ngày càng dâng cao, xu hướng nhìn vào tiền bạc đã cuốn vào tâm trí của mọi người. Nhìn thấy những người đồng lứa với mình cứ ganh đua so sánh chuyện cưới gả con cái, Lý mẫu có cảm giác áo gấm dạ hành.
Lý phụ trầm ổn, Lý mẫu mạnh mẽ, nhưng chuyện lớn vẫn phải nghe theo ý kiến của chồng. Liên quan đến chuyện con gái có bạn trai, hai người đều nhất trí không tiết lộ cho người bên ngoài.
Nguyên nhân rất đơn giản. Lý phụ thấy Tô Bình Nam quá ưu tú, cũng quá giàu. Mặc dù hắn không chê Lý Lạc Nhiên, nhưng hai vợ chồng vẫn cảm thấy không đáng tin, trong lòng vẫn còn lo lắng.
Thậm chí có đôi khi trời tối người yên, hai người ngủ không được còn thảo luận một chủ đề kỳ lạ, đó chính là nếu tiểu tử Tô gia ít tiền hơn gấp mười lần, quy mô công ty nhỏ hơn gấp mười lần, bọn họ ngược lại sẽ yên tâm hơn rất nhiều.
“Ngày mai An di đến thăm, thật ra là muốn gặp ngươi một lần.”
Nhịn một đêm vẫn không nghĩ ra lý do từ chối, Lý mẫu ngồi bên cạnh Lý Lạc Nhiên, có chút ngại ngùng nói ra mục đích chủ yếu của mình.
“Gặp ta?”
Lý Lạc Nhiên chưa kịp phản ứng.
“Không phải ngươi tốt nghiệp rồi sao? Con của An di đã gặp qua ngươi, kết quả cứ bắt An di hỏi ta bây giờ ngươi có bạn trai chưa.”
Lý mẫu nói, ánh mắt có chút né tránh con gái.
“Sau đó thì sao?”
Lý Lạc Nhiên hỏi.
“Lúc đó ta không biết ý của nàng là gì, nên nói là không có. Kết quả An di và con của nàng nói ngày mai muốn đến thăm nhà chúng ta. Ta nghĩ không ra lý do để từ chối.”
Lý mẫu nhìn con gái đang mở to mắt nhìn mình, ngượng ngùng nói: “Ngày mai ngươi hãy nghĩ cách từ chối đi.”
Gặp gỡ, từ chối.
Lý mẫu nói thật, cũng là suy nghĩ thật của nàng.
Mặc dù hai vợ chồng già miệng không nói ra nhưng chắc chắn là cực kỳ hài lòng về Tô Bình Nam.
Chỉ là quá hài lòng lại có chút lo lắng con gái chưa chắc có thể ở bên người ta cả đời.
“Không được.”
Lý Lạc Nhiên lắc đầu: “Dứt khoát nói với hắn là ta có bạn trai rồi, đây cũng không phải là chuyện gì xấu hổ.”
Lý mẫu câm lặng.
Nàng cũng biết An di là loại người hỏi đến cùng, nhất định sẽ hỏi vô cùng chi tiết, nhưng muốn nàng nói như thế nào? Bạn trai của con gái ta là một tỷ phú? Các công ty dưới quyền trải rộng khắp đất nước? Bên dưới có mấy nghìn nhân viên phục vụ hắn?
Lời tuy rằng là thật nhưng người nói không được tự nhiên, người nghe cũng chưa chắc tin tưởng.
Phải biết rằng mặc dù thời đại này đại gia bạc vạn đã là quá khứ, nhưng triệu phú đã có thể dọa rất nhiều người. Nếu để An di truyền ra ngoài, cuối cùng nếu chuyện của con gái không thành thì sao? Vậy ngày sau nàng còn mặt mũi đâu mà gặp người khác.
”Mẹ.”
Lý Lạc Nhiên nắm lấy tay mẹ: “Ta biết các ngươi đang lo lắng điều gì, ta cũng sợ.”
Đôi mắt của nữ tử vẫn lộ ra kiên cường: “Ta cũng rất thấp thỏm, sợ cuối cùng chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua, nhưng ta không hối hận.”
“Ta thực sự rất thích hắn, vì vậy ta sẽ không giấu diếm.”