Căn phòng lập tức trống không. Tiểu Mãn nhìn máu vết máu bầm nhìn thấy mà giật mình trên cơ thể mình, nhếch miệng cười một tiếng, gương mặt hung ác như chó sói: “Đầu óc của ta không thể bị kích thích. Các ngươi đánh ta nửa tiếng, bây giờ ta có làm ra hành động gì cũng hợp tình hợp lý, ngươi nói có đúng không Mễ Tam ca.”
Gương mặt Mễ Tam đắng chát, nhẹ gật đầu: “Nếu ta nhận ra ngươi thì sao?”
“Ngươi không ra tay, tự ta sẽ làm.”
Tiểu Mãn mỉm cười nói với Mễ Tam, nhe hàm răng trắng nhỡn, nhưng nội dung lời nói lại khiến cho tâm Mễ Tam rơi xuống đáy cốc. Không hề nghi ngờ, hôm nay đối phương đến đây nhất định không thiện.
“Là Tô Bình Nam? Hắn cho ngươi chỗ tốt gì, tại sao ngươi lại cam tâm tình nguyện bán mạng cho hắn?”
Mễ Tam vừa hỏi vừa âm thầm đưa tay cầm cái bàn chải đánh răng mà hắn đã mài rất bén giấu dưới cái gối.
“Mễ lão tam, ngươi giết chết ta cũng chẳng có chỗ tốt gì. Chúng ta nói chuyện thôi.”
Tiểu Mãn nhìn thấy động tác của Mễ Tam, tay phải như sấm sét đoạt lấy thứ ỷ lại cuối cùng của đối phương.
“Cái thứ đồ chơi này dễ dùng hơn so với đũa.”
Tiểu Mãn đưa tay gõ một cái: “Ngươi cũng chẳng thông minh gì cả. Muốn giết chết ngươi, ta cần chi phải nói nhảm nhiều với ngươi như vậy.”
Nhìn Mễ Tam im lặng không nói, Tiểu Mãn nói tiếp: “Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm. Trên thế giới này không ai có thể làm việc gì một cách sạch sẽ, một chút vết tích cũng không có. Cho dù có, người đó không phải ngươi.”
“Ngươi quá đề cao bản thân rồi. Ngươi phái Đại Hoa đến Đông Sơn, hắn làm cái gì ngươi không phải không biết.”
Nhìn Tiểu Mãn nói năng rõ ràng, không hề có vẻ điên cuồng như lời đồn, Mễ Tam gật đầu.
…
Hầu Nhi Tửu mà Tiểu Lại tổng mang đến không còn một giọt, hai bên nói chuyện rất vui vẻ, nhưng không hề nhắc một câu đến chuyện kinh doanh hợp tác giữa đôi bên.
“Nghe chú nói ngươi đang phát triển sự nghiệp ở nước ngoài? Ta cảm thấy Viên Hoa nên học tập theo Cẩm Tú, nhưng chú của ta bảo qua mấy năm nữa cũng không muộn.”
Đặt tách trà xuống, Tô Bình Nam gật đầu: “Hai chân đi đường luôn ổn định hơn đi với một chân. Ánh mắt ngươi nên lâu dài hơn so với chú của mình.”
Dương Điềm châm thêm nước trà cho hai người, cơ thể dựa sát vào người Tiểu Lý tổng: “Ta vừa mới biết được Tri Đạo Sinh Mệnh và điện thoại Cẩm Tú đều là sản nghiệp của Tô tổng. Tô tổng làm ăn quá lợi hại.”
Tô Bình Nam khoát tay, đang định khiêm tốn vài câu, Tiểu Lại tổng đã nói tiếp: “Nghe nói Tô tổng muốn chen chân vào nghệ thuật. Nếu có cơ hội, có thể giúp A Điềm một chút, cũng xem như trả ân tình cho ta.”
“Được.”
Tô Bình Nam nhìn Tiểu Lại tổng, nghiêm túc gật đầu. Thái độ nghiêm túc của hắn ngược lại khiến hai nữ nhân cảm thấy kỳ quái.
Cho đến sau này, Tiểu Lại tổng rơi vào cạm bẫy, thanh danh Dương Điềm bị hủy hoại, tập đoàn Cẩm Tú ra tay giúp đỡ mới hoàn trả được nhân quả này.
Điều này cũng khiến cho bối cảnh của Dương Điềm trở thành một bí ẩn lớn trên internet, bởi vì tất cả mọi người đều không tin nếu không có lai lịch khủng thì làm sao có thể có được nhiều tài nguyên chất lượng tốt đến như vậy, trong khi người đó đã lâu rồi không xuất hiện.
Cũng không ai biết, khi Dương Điềm cùng đường mạt lộ bấm điện thoại gọi cho Tô Bình Nam, nghe được một câu của đối phương: “Ta vẫn còn nhớ rất rõ hương vị của Hầu Nhi Tửu.”
Lúc đó, nước mắt của nữ nhân rơi như mưa.
...
Đừng quá đề cao bản thân.
Nghe Tiểu Mãn nói, Mễ Tam mới hiểu ra được.
Đối phương không có lừa hắn. Bất luận hắn trên nhảy dưới tránh, Tô Bình Nam cũng không hề để hắn vào mắt. Trong mắt Tiểu Hồng Bào, hắn chẳng qua chỉ là một con châu chấu dưới chân, lúc nào cũng có thể một cước giẫm chết. Nhờ ông chủ Trịnh, người ta mới chịu nói chuyện với hắn một lần. Cảm giác này khiến cho Mễ Tam, người luôn tỏ ra tự tin phải trăm mối ngổn ngang.
Ông chủ Trịnh.
Ông chủ đứng thứ sáu Thiên Nam, là nhân vật lớn nhất mà Mễ Tam hắn phải trăm phương nghìn kế mới kết giao được, đồng thời cũng là chỗ dựa lớn nhất để hắn hành động như vậy.
“Không chịu nổi thì không cần phản kháng. Ngươi lăn lộn lâu như vậy, ngươi đừng nói cho ta biết ngươi tin tưởng nghĩa khí của hắn. Chuyện hai nữ công nhân bị mất tích cũng đủ cho ngươi uống một bình rồi.”
Khi nói chuyện, ánh mắt Tiểu Mãn tràn ngập vẻ bễ nghễ và khinh thường chỉ thuộc về Cẩm Tú.
“Huống chi tiền của ngươi cũng không sạch sẽ.”
Tiểu Mãn nói tiếp: “Món nợ của ngươi có làm đẹp đến đâu thì nó cũng là giả. Trong đó có một khoản tiền rất lớn, hẳn ngươi còn rõ ràng hơn so với ta.”
Nội dung khiến toàn thân Mễ Tam rét run.
Tập đoàn Cẩm Tú đúng là đáng sợ. Cho dù mạng lưới quan hệ của hắn ở Thiên Nam cực kỳ phức tạp, nhưng rất nhiều chuyện đối với Cẩm Tú hoàn toàn không phải là bí mật. Điều này khiến cho tất cả những gì hắn chuẩn bị đều trở thành trò cười.
Hắn biết Tiểu Mãn xuất hiện không phải vì hắn mà là vì ông chủ Trịnh.
Ông chủ Trịnh và tập đoàn Cẩm Tú nhất định đã phát sinh một số mâu thuẫn không thể điều hòa. Nếu không, thậm chí đối phương còn không thèm liếc nhìn hắn một cái. Chuyện mà hắn cho rằng thần không biết quỷ không hay lập tức sẽ bại lộ. Đến chết hắn cũng chỉ là quỷ hồ đồ khiến người ta phải bật cười.
“Ta còn có thể được cái gì nữa chứ? Mười năm trong tù? Hay là sau bốn mươi tuổi vẫn nghèo rớt mồng tơi?”
Đầu óc Mễ Tam xác thực rất đủ. Hắn lập tức phân tích ra được hậu quả sau khi bị cắn ngược một cái, trong thời khắc cuối cùng vẫn còn có ý đồ cò kè mặc cả.
“Còn sống không tốt sao?”
Giọng điệu Tiểu Mãn trở nên nghiêm túc: “Từ lúc ngươi có ý đồ khiêu khích Cẩm Tú, có được kết cục như thế này, ta cảm thấy không tệ lắm rồi.”
“Thật sao?”
Nội tâm Mễ Tam rét run, nhưng ánh mắt cũng không yếu thế. Nội tâm hắn đủ tàn nhẫn, cả người hắn như rắn độc nhìn Tiểu Mãn.