Ánh mắt Tiểu Lại tổng hiện lên sự mãn nguyện không dễ gì phát hiện được: “Ở Vân Quý núi non ngàn dặm, ta đã phái người tìm được bốn mươi cân rượu trong vòng ba năm. Ta đã cho người phân tích thành phần của nó, đúng là sản xuất chính tông.”
“Đúng là khó có được. Ta cũng đã nghe người ta nói tới chuyện của ngươi.”
Tô Bình Nam mỉm cười đáp lại một câu. Hắn biết tên gia hỏa trước mặt đích thật là một người tuyệt vời hiếm có. Ở niên đại này, tiền bạc và thủ đoạn của hắn đều thuộc hàng bậc nhất.
Hắn biết Tiểu Lại tổng có một quan điểm sống, đó là uống rượu ngon nhất, ngủ với người phụ nữ xinh đẹp nhất và lái chiếc xe tốt nhất, để không uổng phí cuộc đời.
Lấy việc theo đuổi các nữ hài làm ví dụ, để thu hút sự chú ý của Dương Điềm, trong năm nay hắn đã mua liên tiếp sáu chiếc Mercedes-Benz S600, số tiền bỏ ra không hề nhỏ.
“Tô tổng thích rượu, trong nhà của ta còn hai mươi cân, ta tặng cho ngươi.”
Tiểu Lại tổng hào khí như mây: “Rượu ngon phối anh hùng. Rượu này ta uống lãng phí lắm.”
Tô Bình Nam nheo mắt nhìn đối phương, cũng không nói lời nào. Hắn biết, mặc dù lời nói của đối phương nhẹ nhàng, linh hoạt, một câu Vân Quý núi non ngàn dặm, một câu ba năm, nhưng trong đó tiêu hao không biết bao nhiêu nhân lực vật lực, thế mà hắn chẳng thèm nhíu mày liền đưa hết cho mình.
“Quyết định như vậy đi.”
Khả năng chấp hành của Tiểu Lại tổng cực kỳ kinh người. Hắn lập tức bấm điện thoại sắp xếp công việc cụ thể. Tô Bình Nam nhìn đối phương, chậm rãi hỏi: “Vô công bất thụ lộc, ngươi muốn làm ăn với ta?”
“Không có.”
Tiểu Lại tổng nhếch miệng cười. Thật sự hắn chẳng có mục đích gì cả: “Chỉ là trong đầu ta có một giọng nói, bảo ta cứ đưa cho Tô tổng, ta làm theo thôi.”
Thấy Tô Bình Nam không tin, Tiểu Lại tổng tiếp tục giải thích: “Có đôi khi chú của ta làm việc đều phải hỏi qua trực giác của ta, bởi vì đến bây giờ nó chưa từng sai lần nào.”
Trực giác?
Nhìn biểu hiện của Tiểu Lại tổng không giống như nói dối, Tô Bình Nam ừm một tiếng. Hắn có chút tin tưởng lý do thoái thác của đối phương. Nhìn quỹ tích kiếp trước, bất luận là phương hướng lớn hay là đầu cơ kiếm lợi, Lại gia đều rất thành công, chỉ thua ở việc quá tham lam mà thôi. Thật ra, Lại Văn có cơ hội tẩy trắng, nhưng sự cuồng vọng của hắn đã hủy đi cơ hội cuối cùng của hắn.
Nhưng dưới góc độ phát triển của sự việc, bất cứ ai cũng phải thán phục tài năng và tầm nhìn của tên gia hỏa này, bao gồm sau khi chuyện xảy ra vẫn còn một số người nguyện ý quên mình phục vụ cho hắn. Đây không phải chỉ dựa vào sức mạnh của đồng tiền là có thể làm được.
“Đồ thì ta có thể nhận.”
Tô Bình Nam gật đầu. Bởi vì có hai nữ nhân bên cạnh, hắn nói rất mơ hồ: “Tập đoàn Viên Hoa đang tham gia vào việc kinh doanh Dạ Thảo. Tập đoàn Cẩm Tú sẽ không tham gia vào, coi như ta nhận ân tình của ngươi.”
Nghe Tô Bình Nam nói xong, Dương Điềm ở bên cạnh lập tức mở to mắt. Người khác không biết nhưng nàng thì biết được muốn có được loại rượu đó khó đến cỡ nào, có thể nói là thiên kim khó cầu, nhưng nam nhân trước mặt chỉ một câu nhẹ nhàng nhận nhân tình rồi thu lấy?
“Người không kiếm tiền của phi nghĩa sẽ không giàu, ngựa không lén ăn cỏ ban đêm sẽ không mập.”
Đối với lời nói của Tô Bình Nam, biểu hiện Tiểu Lại tổng giống như kiếm được lợi lớn. Hắn thuận theo chủ đề của Tô Bình Nam: “Cầu phú quý trong nguy hiểm. Viên Hoa có lòng tin sẽ tiến hành sự việc kín không kẽ hở.”
“Vì một câu nói của ngươi.”
Nhìn vẻ mặt tự tin của Tiểu Lại tổng, Tô Bình Nam nâng chén ra hiệu: “Bớt mấy phần ương ngạnh, bớt mấy phần lòng tham sẽ có được phú quý cả đời.”
…
Cùng một thời gian, trại tạm giam.
Hình phạt nhục hình đã diễn ra được nửa tiếng đồng hồ, những chiêu trò khỉ trộm đào, lái máy bay, gà mổ thóc… đã lần lượt áp dụng cho nam nhân vừa mới tiến vào.
Gương mặt Mễ Tam đỏ ửng, còn nam nhân kia thì không nói một lời, mắt điếc tai ngơ với câu hỏi của Mễ Tam.
“Mười phút sau tắt đèn.”
Tiếng bước chân ngoài cửa sắt đi xa, nam nhân chậm rãi đứng thẳng cái lưng cố ý còng xuống vừa nãy, lúc này mọi người mới kinh ngạc phát hiện cái tên ít nói kia cường tráng đến đáng sợ.
“Ồ?”
Ánh mắt Mễ Tam hung ác nhìn nam nhân, sau đó cất cao giọng hỏi: “Không phục? Hay là đầu chưa thông?”
Mấy tên quỷ đói kia nghe xong liền đứng dậy, tràn đầy phấn khởi bao vây nam nhân ở chính giữa.
“Ở đâu có quy củ ở đó. Anh em đến nơi này đều là rồng cuộn hổ nằm. Như vậy mới tốt cho ngươi.”
Mễ Tam xỉa thức ăn còn dính trong răng, giọng điệu âm dương quái khí.
“Ta không phải rồng cũng chẳng phải hổ. Ta là Tiểu Mãn, Tiểu Mãn phố Nguyên Khánh.”
Nam nhân mặt sói khinh thường nhìn một đám quỷ đói, giọng điệu tùy tiện. Hắn hoạt động cơ thể cứng ngắc bị dày vò cả nửa tiếng: “Hôm nay ta đặc biệt đến đây chào hỏi Tam ca.”
Đang ngồi im, đột nhiên Mễ Tam hít một hơi khí lạnh.
“Tên điên Tiểu Mãn? Móc mắt Trường Thanh?”
Hắn biết ngoại hiệu của Tiểu Mãn. Nghe nói, khi còn bé, đầu của cái tên đó bị đánh đến choáng váng, cả người điên điên khùng khùng. Mấy năm trước, một người tên Trường Thanh cũng được xem là một nhân vật. Kết quả trong một lần tranh chấp, hắn đã dùng đôi đũa móc hai mắt của Trường Thanh ra.
Về sau, Trường Thanh bị điên thật, nhưng Tiểu Mãn lại không bị xử lý. Nguyên nhân là do tên nhóc này có giám định bệnh tâm thần, nhưng không ai biết được rốt cuộc hắn điên thật hay điên giả.
“Tại sao vừa nãy ngươi không nói sớm?”
Mễ Tam cố nặn ra một nụ cười, lấy thuốc lá giấu dưới chân giường đưa tới: “Lũ lụt tràn đến miếu Long Vương. Ta và lão Vu phố Nguyên Khánh là anh em tốt. Trước kia còn giao tiếp mấy lần. Ta cũng muốn gặp ngươi nhưng mãi vẫn không có cơ hội.”
“Nói sớm?”
Tiểu Mãn cười lạnh một tiếng, đẩy tay Mễ Tam ra, mắt nhìn đám quỷ đói đang run rẩy: “Mau vào nhà vệ sinh dọn dẹp sạch sẽ, ta và Mễ Tam ca muốn trò chuyện vài câu.”