Vương Lâm nhìn đồng hồ đeo tay, còn bốn phút rưỡi nữa mới kết thúc trận đấu, bao gồm cả thời gian bù giờ mà trọng tài đưa ra. Hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
“Cược.”
Vương Lâm vừa mới nói xong, đột nhiên hắn nghe tiếng hoan hô như dời non lật bể vang lên bên ngoài. Cẩm Tú đã ghi bàn.
Thành công không nhờ may mắn. Có thể đạt được đến tình trạng như ngày hôm nay, Vương Lâm tất nhiên là hạng người tâm tư kín đáo.
Hắn biết trận thi đấu được diễn ra rất nghiêm túc.
Từ cầu thủ đến trọng tài, kể cả chiến thuật của đội đều không có vấn đề gì. Đây là một trận tranh tài đao thật thương thật không có bất kỳ vấn đề gì.
Vậy tại sao Tô Bình Nam lại tự tin như vậy? Bàn thắng đó đến một cách tình cờ sao?
Hay ông trời muốn hắn thua?
Dưới tình huống trăm mối vẫn không có cách giải, Vương Lâm đã quy lý do cho ông trời. Cho nên, hắn mới thoải mái đồng ý đánh cược với Tô Bình Nam. Cũng bởi vì đó mà Vạn Đạt quật khởi chậm mất hai năm so với kiếp trước. Điều này khiến cho Vương Lâm cứ canh cánh mãi trong lòng.
Đến nỗi khi khi được nữ MC chủ trì chương trình hỏi về bí quyết vươn lên thành công của Vạn Đạt trong một chương trình nổi tiếng mang tên Có hẹn với Lỗ Vu, lão Vương không trực tiếp trả lời, gương mặt cảm thán nhìn huy chương á quân được cố ý trưng bày trong phòng làm việc của mình.
“Có đôi khi mưu sự tại nhân mà thành sự tại thiên. Vạn Đạt vì chiếc huy chương này mà làm trễ mất hai năm hoàng kim để phát triển.”
Nữ MC không hiểu.
Lão Vương chỉ vào huy chương, thổn thức không thôi.
Sau khi chương trình được phát sóng, ngoài câu chuyện làm nổ tung Internet, câu chuyện về tấm huy chương cũng thành công khơi dậy sự tò mò của quần chúng hóng hớt.
Lão Vương cũng không kể cho nữ MC chuyện năm đó, nhưng không có bức tường nào trong thiên hạ không lọt gió. Hai ngày sau, sự việc đó được một cao tầng đã rời chức của Vạn Đạt thuật lại trong một tiết mục khác.
Đánh cược.
Mượn ba mươi mốt triệu.
Thế chấp bảy mẫu đất thương mại vàng ở Lục Gia Chủy Thượng Hải.
Chủ đề về mục tiêu nhỏ một trăm triệu vẫn đang trong quá trình phát triển, vụ đặt cược khổng lồ này đã gây náo động. Một trăm triệu đã là một con số kinh hoàng đối với những người bình thường. Nhưng bảy mẫu đất thương mại vàng ở Lục Gia Chủy trị giá bao nhiêu?
Tất cả mọi người đều líu lưỡi.
Các anh hùng bàn phím Internet tiếp tục tranh cãi về giá trị của vùng đất này trong hiện tại, điều này khiến cái tên tập đoàn Cẩm Tú vô tình trở nên phổ biến trên Internet một lần nữa.
Lúc này, mọi người mới kinh ngạc phát hiện Tô Bình Nam là người khổng lồ của Hạ quốc, tài phiệt của quốc gia, nhưng tư liệu và hình ảnh về Tô Bình Nam của tập đoàn Cẩm Tú lại ít đến thương cảm.
Tô Bình Nam không bao giờ tham gia bất kỳ cuộc phỏng vấn tài chính, đối thoại tài chính hoặc chương trình nào. So với những tên tuổi lớn khác trên Forbes, Tô Bình Nam dường như rất lép vế.
Một trong số ít những bức ảnh lan truyền trên Internet là ảnh chụp chung tại một cuộc họp lớn và quan trọng. Loại cảm giác thần bí này khiến cho chủ đề liên quan đến Tô Bình Nam đột nhiên nhiều hơn.
…
Tạm thời không đề cập đến tương lai, thời gian quay trở về hiện tại.
Bàn thắng ở phút bù giờ đã khiến sáu mươi ngàn người ở Cẩm Tú Chi Tinh sôi sục, nhịp trống độc nhất vô nhị và dàn đồng ca của mười ngàn người lại vang lên khắp sân vận động.
Mạnh phụ và ông chủ Lâm lớn nhất Thiên Nam cũng chạy đến sân vận động nhưng bọn hắn từ chối lời mời đến phòng bao số một của Tô Bình Nam, chọn một vị trí tốt nhất trên khán đài phía Nam.
Cảm nhận được bầu không khí cuồng nhiệt, ông chủ Lâm hơi xúc động.
“Lão Mạnh, phát triển kinh tế đương nhiên quan trọng, nhưng cũng không thể bỏ qua thể thao được. Sau bao nhiêu năm làm việc, ta đã có thể nhìn thấu một số việc.”
Có lẽ là vì sắp lui xuống, ông chủ Lâm nói chuyện cũng bớt khách sáo hơn, nhiều thêm một phần chân thành.
“Nhân dân cảm thấy hạnh phúc là điều rất quan trọng. Làm được nhiều việc cho dân chúng mới là điều tốt. Đừng tập trung quá nhiều vào kinh tế, hãy làm nhiều hơn những thứ như bóng đá, cũng xem như tạo thêm danh thiếp cho Thiên Nam.”
Mạnh phụ gật đầu.
Có mấy lời ông chủ Lâm có thể nói, hắn có thể nghe, nhưng khi phát biểu ý kiến lại không đúng lúc.
Trong lúc hai người đang trò chuyện, trọng tài rốt cuộc cũng thổi còi kết thúc trận đấu. Mấy chục nghìn người cũng đã yên tâm, âm thanh cuồng hô sóng sau cao hơn sóng trước. Bên trong sân vận động vang lên bài hát Chúng ta là vô địch rất hợp với tình huống.
Âm nhạc sôi động đã đẩy bầu không khí lên đỉnh điểm.
Trong phòng, rốt cuộc Tô Bình Nam cũng mỉm cười. Hắn đứng dậy dụi điếu xì gà, giọng điệu lạnh nhạt: “Tất cả đều đã kết thúc. Vương tổng, ngươi thua rồi.”
Vương Lâm vẫn tỏ ra bình tĩnh trước tỷ số trận đấu. Toàn bộ tâm tư của hắn đặt vào khoản tiền mà Tô Bình Nam đồng ý cho mượn: “Có chơi có chịu, huống chi khoản tiền đó đối với Vạn Đạt cũng là một chuyện tốt.”
Tô Bình Nam đưa tay: “Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.” Hai bên bắt tay với nhau.
Có một số việc không đơn giản như Vương Lâm đã nghĩ. Nếu quỹ tích kiếp trước không sai, lần này nhà máy sản xuất bông vải của Vạn Đạt và Thực Đức đấu với nhau đến lưỡng bại câu thương.
Về sau, mặc dù lão Vương cũng kiếm được tiền, nhưng bởi vì giai đoạn trước đầu tư quá lớn, thời gian thanh toán kéo dài hơn dự kiến. Mặc dù lợi nhuận trên sổ sách không thấp nhưng chi phí tài chính phát sinh trong giữa quá trình đã ngốn hết đa số.
Nhưng cũng không thể nói là lỗ, đôi khi tác động của thị phần do việc gia nhập thị trường, đạt được chỗ đứng vững chắc còn lớn hơn nhiều so với việc doanh nghiệp được hay mất.
Bên thắng vui vẻ ăn mừng, bên thua cũng có cảm giác không tốt. Sau khi thống nhất thời gian thương lượng cụ thể, Vương Lâm nhanh chóng rời đi.
Nhưng bóng đá Cẩm Tú cuồng hoan chỉ vừa mới bắt đầu.