“Tin tức Tô tổng rất linh thông, thật sự ta đang rất cần một khoản tiền rất lớn nhưng chỉ có thể đi mượn. Về phần lãi suất, ta có thể tính cao hơn ngân hàng sáu phần trăm.”
Đối với Tô Bình Nam, thưởng thức thì thưởng thức, Vương Lâm không có ý định để đối phương có được cổ phần Vạn Đạt. Bởi vì hắn biết đối phương là cùng một loại người với mình.
Cả hai đều có tính cách độc tài. Một núi không thể chứa hai hổ. Nếu để Tô Bình Nam bỏ vốn vào Vạn Đạt, đối với người có tư duy khống chế mạnh như Vương Lâm là một chuyện khiến hắn cực kỳ kiêng kỵ.
“Hồi báo thì không bao giờ đủ. Số tiền Vương tổng cần không phải nhỏ. Một khoản tiền lớn bỏ vào Vạn Đạt chỉ vì mấy phần trăm nho nhỏ đó, Cẩm Tú sẽ không làm đâu.”
Tô Bình Nam nheo mắt nói, giọng điệu bình tĩnh, có vẻ như không quan tâm cho lắm: “Nhưng không phải là không thể được. Cẩm Tú muốn Vạn Đạt thế chấp mảnh đất ở Thượng Hải trong vòng một năm. Đến thời hạn, nếu Vạn Đạt vẫn chưa trả được số tiền đã mượn, Vạn Đạt nhất định phải bán mảnh đất đó theo giá thị trường cho Cẩm Tú.”
Thượng Hải, Lục Gia Chủy, bảy mẫu đất thương mại vàng.
Đây chính là căn bản để ngày sau tập đoàn Vạn Đạt nhất phi trùng thiên. Khẩu vị của Tô Bình Nam rất lớn.
“Ta cần thời gian để suy nghĩ.”
Vương Lâm làm sao mà không biết giá trị của mảnh đất trống đó chứ, nhưng nhớ lại sắc mặt tiểu nhân đắc ý của Từ Bạch cùng với niềm tin vào dự án cải tạo nhà máy cây bông gòn khiến cho hắn không thể từ chối.
…
Tiếng hò reo của người hâm mộ vang vọng toàn bộ Cẩm Tú Chi Tinh. Bài hát của Cẩm Tú rất đơn giản và dễ bắt tai. Cho dù rất nhiều người không thuộc, sau khi nghe vài lần cũng có thể hát theo. Nhất thời bầu không khí trở nên cuồng nhiệt, khung cảnh cực kỳ hùng vĩ.
Điều này khiến cho người dẫn chương trình CCTV Football Night phụ trách phỏng vấn Tiểu Đoạn phải bật khóc.
“Hôm nay chúng ta sẽ chứng kiến sự trỗi dậy của bóng đá Hạ quốc, hãy nhìn khung cảnh phía sau ta, nhìn vào tiếng hát và bầu không khí ở đây.” Tiểu Đoạn cảm động nói: “Chúng ta đang trên con đường thành công trong việc chuyên nghiệp hóa.”
Khung cảnh cuồng nhiệt này đã được đăng lại trên Internet hơn mười năm sau bởi những người hâm mộ cũ đã bỏ lỡ dịp trọng đại trong năm đó, dẫn đến một trận sóng to gió lớn. Lúc đó, bóng đá Hạ quốc giống như chuột chạy qua đường người người kêu đánh. Vạn Đạt đã sớm giận dữ rút lui, còn tập đoàn Cẩm Tú cũng bởi vì đủ loại vấn đề không ngừng xung đột với liên đoàn bóng đá, khiến cho người ta thổn thức không thôi.
Nhịp điệu trận đấu diễn ra rất nhịp nhàng, cầu thủ chơi ở phong độ cao, nhưng không bên nào ham tấn công, cả hai đều liều mạng phòng thủ.
Cũng không có cách nào, ai cũng muốn chức vô địch, ai cũng chơi hết sức thận trọng, không ai dám tùy tiện mắc sai lầm. Bị thủng lưới trước chẳng khác nào chắp tay nhường vị trí quán quân cho người khác. Hậu quả này không ai gánh vác nổi.
Thời gian trôi qua, trận đấu bước sang hiệp 2, tỷ số giữa đôi bên vẫn đang là 0-0. Nhìn Cẩm Tú phòng thủ kín không kẽ hở, tất cả mọi người đều cho rằng trận đấu sẽ kết thúc với tỷ số hòa, đột nhiên cục diện bất ngờ thay đổi.
Lần đầu tiên Vạn Đạt thay đổi đấu pháp.
Hai đội có cùng điểm, nhưng hiệu số bàn thắng của Cẩm Tú lại dẫn trước Vạn Đạt. Điều đó có nghĩa là đội bóng đá Cẩm Tú có thể xưng vương trên sân nhà bằng một trận hòa. Đầu hiệp 2, Vạn Đạt bất ngờ thay đổi chiến thuật khiến Cẩm Tú bất ngờ.
Một quả ném biên.
Tôn Hải của Vạn Đạt nhận bóng rất nhanh, sau khi xuyên thủng hàng phòng ngự của hai người thì bất ngờ lao lên, quả bóng trượt ra một đường vòng cung kỳ lạ trúng một trong những hậu vệ của Cẩm Tú rồi lăn vào khung thành Cẩm Tú.
Tiếng hò reo trên sân bỗng nhiên im bặt. Sân bóng đá lớn như vậy của Cẩm Tú Chi Tinh lại thành biển vui mừng của số lượng cổ động viên ít ỏi của đội khách.
Tôn Hải cởi áo rống to, gương mặt bởi vì hưng phấn mà có chút vặn vẹo, bắt đầu chạy khắp sân cỏ.
Trong khoảnh khắc quả bóng được sút vào khung thành, Vương Lâm không đè nén được nội tâm hưng phấn, nắm chặt nắm đấm, sau đó mới quay sang nhìn Tô Bình Nam.
Gương mặt đối phương vẫn bình tĩnh như cũ, chẳng khác gì khi bình thường. Hắn đứng dậy bước đến trước cửa sổ sát đất phòng bao, ánh mắt chăm chú nhìn Tôn Hải cởi trần chạy quanh sân, nhìn không ra bất luận vui mừng hay giận dữ gì, dường như người thua vừa rồi không phải Cẩm Tú.
Màn hình lớn trong sân vận động vẫn đang chiếu lại bàn thắng kỳ lạ vừa rồi. Sau khi phát vài lần, màn hình đã thay đổi. Đầu tiên, máy quay quét qua huấn luyện viên và các cầu thủ của Cẩm Tú Thiên Nam, sau đó ngừng lại cửa sổ sát đất phòng số một.
Biểu hiện của Tô Bình Nam rất hào phóng, thậm chí còn vỗ tay trước ống kính, nhưng tất cả người của đội bóng Cẩm Tú Thiên Nam đều cho rằng ông chủ của bọn hắn đang tức giận. Không cam tâm khiến bọn hắn bắt đầu điên cuồng tấn công.
Nhất thời, trước khung thành Vạn Đạt trở nên thần hồn nát thần tính. Nếu không phải thủ môn quá dũng mãnh, nói không chừng trong khoảng thời gian này Vạn Đạt đã bị Cẩm Tú san bằng tỉ số.
Thật ra Tô Bình Nam không diễn kịch.
Một trận tranh tài không hề mờ ám, thua thì thua. Thắng có cách của thắng, thua có chỗ tốt của thua. Hiện tại, tầm mắt và cấp bậc của hắn sẽ không vì chút chuyện nhỏ đó mà bị loạn trận cước.
Thời gian trôi qua từng phút một. Trong tiếng la hét khàn cả giọng trên khắp toàn trường, trận đấu dần dần kết thúc.
Tỷ số vẫn là 0-1.
“Vương tổng, ngươi có muốn đánh cược không?”
Tô Bình Nam nhìn Vương Lâm, đột nhiên đưa ra một đề nghị khiến tim Vương Lâm đập thình thịch.
“Đánh cược gì?”
Vương Lâm là một thương nhân đủ thành thục. Mặc dù Vạn Đạt đang dẫn trước nhưng gương mặt của hắn cũng không có quá nhiều đắc ý.
“Nếu Vạn Đạt giành chiến thắng trong trận đấu này, ngươi sẽ không cần phải trả bất kỳ khoản lãi nào. Ta còn hỗ trợ không ràng buộc Vạn Đạt vượt qua cửa ải khó khăn này.” Tô Bình Nam đốt một điếu xì gà: “Nếu Cẩm Tú lật bàn, điều kiện ngay từ đầu của ta vẫn không thay đổi.”