Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 643 - Chương 643: Vương Lâm

Chương 643: Vương Lâm Chương 643: Vương Lâm

Hắn bị sự cuồng nhiệt của những fan yêu quý bóng đá đả động. Thậm chí lần đầu tiên có người gan to bằng trời chặn ngay cửa tòa nhà Cẩm Tú.

Nhân viên bảo vệ lo lắng cả nửa ngày, tưởng xảy ra chuyện gì. Kết quả, sau khi làm rõ, thì ra những người này chấp nhận ở ngoài trời gió lạnh ròng rã cả một ngày chỉ vì muốn gặp Tô Bình Nam. Tất cả đều là fan của đội bóng Cẩm Tú.

Bất chấp náo nhiệt như vậy, liệu đội bóng của tập đoàn Cẩm Tú có kiếm được tiền không? Đáp án là không.

Khoản đầu tư của tập đoàn Cẩm Tú vào bóng đá lớn hơn nhiều so với lợi nhuận thu về.

Trong số mười hai đội bóng, cũng chỉ có đội bóng Cẩm Tú chịu bỏ công sức quảng cáo chung quanh. Kết quả, Cẩm Tú là đội bóng duy nhất có thể đạt đến cân bằng thu chi. Điều này khiến cho ông chủ các đội bóng còn lại phải nghẹn họng nhìn trân trối.

Càng khiến cho người ta không biết nên khóc hay nên cười chính là, trong số những fan bóng đá Cẩm Tú cuồng nhiệt, ba bốn phần trăm người mặc đồ nhái, có thể thấy được người Hạ quốc không được ý thức cho lắm.

Nhưng tập đoàn Cẩm Tú sẽ không giảm bớt đầu tư cho đội bóng, bởi vì Tô Bình Nam không phải làm bóng đá, cái hắn làm là kinh doanh. Mô hình bất động sản bóng đá nổi tiếng Evergrande mới là cái hắn thật sự muốn.

Huống chi chỗ tốt không chỉ ngần ấy.

Tô Bình Nam biết rất rõ trong tương lai, các quốc gia lớn sẽ ngày càng coi trọng môn thể thao quốc dân này. Tạo dựng thành công một đội bóng đá có thể giúp cho huấn luyện viên của Cẩm Tú có mạng lưới quan hệ ngày càng bền chặt hơn.

Với tư cách là chủ tịch tập đoàn Cẩm Tú, lại là trận đấu cuối cùng quan trọng nhất, Tô Bình Nam về tình về lý đều phải xuất hiện ở sân vận động. Khác với những ông chủ khác kích động đến mặt đỏ bừng, Tô Bình Nam vẫn bình tĩnh. Sự chú ý của hắn tập trung lên người ông chủ của Vạn Đạt là Vương Lâm.

Mô hình của Vạn Đạt cũng không lớn lắm. Vương Lâm cũng không bá khí như ngày sau nhưng cũng đã bắt đầu lộ diện.

Bây giờ Vạn Đạt đã dần hoàn thành tích lũy của mình ở Liên thành, đang dần tiến quân ra cả nước. Hơn nữa, cách làm của bọn hắn rất giống với tập đoàn Cẩm Tú, đó chính là lạc quan về tương lai bất động sản của Hạ quốc, nhưng vì mục đích an toàn, hầu hết các khoản đầu tư từ hai phía đều là những khu đất phổ biến ở trung tâm thành phố.

Trong một gian phòng của Cẩm Tú Chi Tinh.

Với tư cách là ông chủ của đội bóng hai bên, mời Vương Lâm đến phòng bao xem bóng chính là Cẩm Tú đã tận vai trò chủ nhà, nhưng quy cách cao như vậy khiến cho lão Vương có chút thủ sủng nhược kinh.

“Tô tổng tuổi trẻ tài cao, nhân trung long phượng.”

Vương Lâm nhìn Tô Bình Nam nhỏ hơn mình những hai chục tuổi, thốt lên một câu từ tận tâm can. Hắn không biết Tô Bình Nam đang bắt chước con đường phát triển của Vạn Đạt trong tương lai, chỉ cảm thấy hai bên chính là anh hùng sở kiến lược đồng.

Điều này khiến cho Vương Lâm kiêu ngạo phải bội phục từ tận đáy lòng. “Ngồi đi.”

Tô Bình Nam mỉm cười, nhưng trong lời nói lại không dùng chữ mời. Điều này là có lý do.

Ở kiếp trước, lão Vương cũng được xem là khí thôn sơn hà, nhưng từ loạt bài phỏng vấn sau khi nổi tiếng, không khó để nhận ra người này thực sự là một người tự tin và có phần hơi cố chấp.

Đối với nhân vật cực kỳ có thành tựu trong kinh doanh ngày sau này, Tô Bình Nam tràn đầy kính nể. Khác với hắn, mặc dù lão Vương có bối cảnh không tệ nhưng có thể phát triển được như ngày sau, ánh mắt và thủ đoạn của hắn có thể gánh được cái danh nhất đại hào hùng.

Kính nể thì kính nể, nhưng hình thức kinh doanh của tập đoàn Cẩm Tú và tập đoàn Vạn Đạt đã chú định hai bên không thể hòa bình dắt tay nhau cùng có lợi. Cho nên, Tô Bình Nam vừa đến đã quyết định cho lão Vương một cú dằn mặt.

Một chữ “ngồi” không mang theo chữ mời đã biểu hiện sự cường thế của tập đoàn Cẩm Tú.

Lão Vương cũng không suy nghĩ nhiều.

Vạn Đạt vừa thoát ra khỏi vũng lầy của quá trình chuyển đổi, mặc dù kiếm không ít tiền nhưng sự phức tạp của vấn đề cũng đủ khiến cho hắn khiếp sợ.

“Vương tổng, ở đây ta có rượu ngon. Thích uống loại nào, ngươi tự chọn đi.” Tô Bình Nam chỉ vào trong tủ rượu.

Vương Lâm gật đầu. Bản thân hắn thuộc loại người có tính cách liều lĩnh nhưng hắn lại lắng nghe Tô Bình Nam rất cẩn thận.

Có chơi có chịu, người thành đạt thì là thầy thôi.

Vương Lâm cảm thấy ở cái tuổi này của Tô Bình Nam mà làm được như thế, tương lai tập đoàn Cẩm Tú đạt đến độ cao như thế nào thì thật không dám nghĩ đến. Cho nên, hắn hạ thấp tư thái của mình xuống thấp nhất. Dù sao có thêm người bạn trong kinh doanh vĩnh viễn có lợi hơn so với việc có thêm một kẻ địch.

Nhìn Vương Lâm đã chọn rượu xong, Tô Bình Nam mời đối phương đứng bên cạnh mình nhìn cầu thủ hai bên đang làm nóng người trên sân cỏ.

“Nghe nói Vương tổng vẫn đang tìm kiếm đầu tư, không biết ngươi có nghĩ đến tập đoàn Cẩm Tú hay không?” Tô Bình Nam nghiêm túc nói: “Có tiền thì mọi người cùng nhau kiếm.”

Vương Lâm có chút ngạc nhiên.

Chuyện hắn mượn tiền gấp chỉ lưu truyền trong một phạm vi không rộng, trên cơ bản chỉ trong vòng bạn bè của hắn, tại sao Tô Bình Nam của tập đoàn Cẩm Tú lại biết được?

Mục đích hắn nói như vậy là gì? Nhất thời, Vương Lâm cau mày.

Kiếm tiền từ bất động sản? Kiếm chứ.

Nhưng bây giờ Vương Lâm đang rất thiếu tiền.

Tài chính dành cho cái ngành này rất cao, cộng thêm nhà máy bông vải tơ lụa của Vạn Đạt đang đấu rất căng với Thực Đức ở Liên thành. Thủ đoạn của cả hai trong bóng tối tầng tầng lớp lớp. Kết quả, ngân hàng cho vay Vạn Đạt bị thực lực và quan hệ càng thêm hùng hậu của Thực Đức kẹp cổ.

Kiếp trước, Từ Bạch và Vương Lâm cũng vì chuyện này mà kéo dài cuộc đấu đến mấy chục năm. Cho đến khi nhân vật sau lưng Vương Lâm ngã xuống, chết trong tù mới đặt dấu chấm hết cho cuộc chiến này.

Bình Luận (0)
Comment