"Vài ngày nữa chính là trận chiến cuối cùng của bảng A, Cẩm Tú đấu với Vạn Đạt, ai thắng chính là quán quân đầu tiên sau khi nền bóng đá Hạ quốc chuyên nghiệp hóa, trận này ta sẽ không thua.”
"Có thể giành được quán quân cho Thiên Nam là chuyện tốt đáng để ghi nhớ.” Mạnh phụ càng nghe càng hồ đồ.
"Sau khi giành được chức vô địch, ta hy vọng Mạnh thúc sẽ đến bóng đá Cẩm Tú để làm một cuộc khảo sát và thúc đẩy tinh thần của mọi người. Có một số việc sẽ tốt hơn nếu chúng diễn ra một cách tự nhiên.”
Tô Bình Nam nói xong liền cúp điện thoại.
Sau hơn mười phút im lặng, ánh mắt Mạnh phụ càng ngày càng sáng, nhịn không được cảm khái một câu.
"Tên này đúng là khó lường.”
Lão hồ ly nghe hiểu được ý của Tô Bình Nam, đối phương làm việc quá tài tình cũng làm cho người ta thoải mái.
Đầu tiên, hắn phụ trách thể thao. Nếu bóng đá Cẩm Tú giành được chức vô địch, hắn dĩ nhiên được thơm lây. Đi nghiên cứu cũng là điều nên làm.
Thứ hai, lựa chọn câu lạc bộ bóng đá Cẩm Tú chứ không phải tập đoàn Cẩm Tú sẽ không làm cho người ta liên tưởng đến chủ đề nhạy cảm nhất của khu phát triển này, người khác cũng sẽ không cho rằng hai người có giao dịch gì khác, như vậy tập đoàn Cẩm Tú khôi phục quyên góp và đầu tư thì những việc này hoàn toàn là công lao của hắn. Việc này chắc chắn là một dấu son trong thời điểm mấu chốt.
Nói cách khác, chuyện này qua đi tất cả mọi người sẽ biết tập đoàn Cẩm Tú coi trọng Mạnh phụ.
Mua xong, thu tay.
Tô Bình Nam vẫn quyết đoán như trước…
…
"Ngươi đang lừa ta phải không?"
Đôi mắt phượng của Lâm Thiên Chân híp lại đầy nghi ngờ: “Tô Bình Nam mà ngươi nói có quá phô trương không vậy?”
"Ta lấy cuộc sống của mình để đảm bảo rằng tất cả mọi thứ ta nói là đúng sự thật. Yêu nghiệt à, ta cảm thấy hai người các ngươi đúng là xứng đôi. Tương lai nếu con của các ngươi đồng thời kế thừa ưu điểm của hai người, ngươi còn lo Lâm gia các ngươi không có người thừa kế hay sao?”
Nobel nói mấy câu này đúng là thật lòng thật dạ chứ không phải vì sợ hãi mà nói thế, hắn sùng bái Tô Bình Nam không ít hơn đám người Tô Văn Văn bao nhiêu, bởi vậy biểu cảm có vẻ hết sức chân thành.
Lâm Thiên Chân vẫn không quá tin lời Nobel nói, nàng cảm thấy tên này vì sợ bị đánh mà chuyên nói điều nàng thích, bằng không sao lại có nam nhân hợp gu của mình như vậy.
"Như vậy đi.” Nobel bị nữ nhân híp mắt nhìn, sau lưng cảm thấy ớn lạnh sắp không nói ra lời: “Ta dẫn ngươi đi Thiên Nam thì ngươi sẽ biết thôi.”
"Ta tin tưởng ngươi lần này đấy. ”
Lâm Thiên Chân xoay người rời khỏi võ đài: “Ta sẽ điều tra rõ ràng trước, nếu ngươi lừa ta, kết quả nhất định thê thảm hơn ngày hôm nay rất nhiều.”
Nobel cuống quít gật đầu. Bây giờ hắn còn chưa biết bởi vì chuyện tốt hắn làm hôm nay, sau này sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối cho Tô Bình Nam.
…
Ông chủ Trịnh đã chết.
Nguyên nhân là tối hôm đó trong quá trình thẩm vấn đột nhiên hắn xuất huyết não, từ lúc đột nhiên phát bệnh đến lúc hôn mê không thở được vẻn vẹn chỉ có mười ba phút ngắn ngủi. Sau khi tin tức truyền đến tập đoàn Cẩm Tú, văn phòng Tô Bình Nam yên tĩnh.
"Người này chắc là thần hồn nát thần tín, tự dọa chết mình.” Lục Viễn đang cùng Tô Bình Nam đánh quyền, lắc đầu cất giọng khinh bỉ. Trong phòng chỉ có hắn, Tô Bình Nam, Đỗ Cửu cùng vài người ít ỏi, nên lời nói của hắn rất thẳng thắn không hề kiêng dè.
"Bịch, bịch, bịch.”
Tô Bình Nam cũng không trả lời, chỉ tăng thêm lực đánh lên vài phần, Lục Viễn cầm tay đấm bị đấm trúng không ngừng lui về phía sau.
"Dừng lại.”
Lục Viễn hô to, hắn đã bị đẩy lui đến một góc, hai tay giơ tay đấm đã bị sức lực của đại ca đấm tới bủn rủn.
"Chết mới là kết thúc hoàn hảo nhất.”
Tô Bình Nam dừng động tác công kích, nhận lấy khăn mặt Đỗ Cửu đưa tới lau mồ hôi trên trán.
"Hoàn hảo nhất?"
Đỗ Cửu ở bên cạnh hơi nghi hoặc.
”Đúng vậy.”
Nam nhân ở trần, hình xăm rồng đen sau lưng vì động tác mạnh mẽ của hắn mà nhìn giống như muốn tìm người mà cắn.
"Hắn chết rồi, mọi thứ đều dừng lại.”
…
Cái chết của ông chủ Trịnh ở một khía cạnh nào đó có thể gây nên một chấn động khá lớn, nhưng đối với những người bình thường mà nói thì đó chỉ là một cuộc tán gẫu sau bữa ăn mà thôi.
Giờ đây, mọi con mắt của người dân Thiên Đô đều tập trung vào trận đấu quyết định ngôi vị quán quân sau ba ngày nữa.
Năm nay là năm đầu tiên Hạ quốc tham gia giải đấu chuyên nghiệp, sự nhiệt tình của mọi người cực kỳ cao, toàn đội đã giành được kết quả tốt và thi đấu đẹp mắt, cùng với bầu không khí của sân vận động Cẩm Tú và mô hình học tập từ xứ sở mặt trời lặn lại càng thêm hấp dẫn vô số fan cuồng.
Vẫn còn vài ngày trước khi trận đấu diễn ra, toàn bộ thành phố đã treo đầy các biểu ngữ biểu tượng đội bóng màu xanh lam Cẩm Tú. Khắp nơi đều có thể thấy được fan bóng đá mặc đồng phục đội bóng Cẩm Tú ngồi uống rượu nói chuyện cùng nhau, bầu không khí vô cùng sôi nổi.
Vé xem trận đấu đang là thứ khó cầu.
Tô Bình Nam mang đến cho người ta ấn tượng lạnh lùng nghiêm túc, cộng thêm địa vị tài phú của hắn hiện tại, người có đủ tư cách lẫn lá gan quấy rối hắn không nhiều. Những người có thực quyền ở các ngành nghề khác của tập đoàn Cẩm Tú muốn phạm vào cũng khó.
Những cuộc điện thoại nhờ vả một khắc cũng không rảnh rỗi. Trong vòng hai ngày, bốn ngàn tấm vé ân tình đã được đưa ra ngoài. Đây là kết quả mà Tô Bình Nam nghiêm ngặt khống chế, có thể thấy được độ chú ý của trận đấu này như thế nào.
Sân vận động Cẩm Tú có quy mô rất lớn, cũng là sân bóng chuyên nghiệp duy nhất của Hạ quốc, ngoại trừ mười ngàn vé dành cho đội khách Vạn Đạt thì sáu mươi ngàn vé đã được bán hết.
Ban đầu Tô Bình Nam muốn giữ lại một ít, bởi vì theo quan điểm của hắn, duy trì các mối quan hệ khác nhau có giá trị hơn nhiều so với lợi nhuận từ bán vé, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm điều đó.