Mặc dù trong lòng Lý Tiểu Dũng nóng như lửa đốt, nhưng thân phận và địa vị của Lục Viễn vẫn khiến hắn nhẫn nại.
"Mặc bộ quần áo này, tốt hơn là nên giải quyết công vụ như bình thường.”
Giọng Lục Viễn hơi lạnh lẽo: “Ngươi nói đúng không?”
"Tất nhiên, tất…”
Lý Tiểu Dũng thuận miệng đáp lại, đột nhiên động tác của hắn ngừng lại, ngơ ngác nhìn Lục Viễn mỉm cười, trong đầu giống như có một tia chớp xẹt qua.
"Không thể nào.”
Đây là phản ứng đầu tiên của hắn, ánh mắt kinh ngạc của Lý Tiểu Dũng nhìn Lục Viễn: “Giám đốc Lục, ý ngươi là sao?"
"Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, giấy không thể gói được lửa."
Lục Viễn mang biểu cảm hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Mấy ngày trước ta bị mất con mèo, tin tức lan truyền nhanh chóng. Sau đó, Tô tổng biết chuyện và hỏi ta có mất con mèo không. Ngươi nói chuyện này có thể truyền đến tai Tô tổng, con mèo này cũng không có phúc, nhà ta có đồ ăn thức uống nuôi nó đàng hoàng, nó không nên bỏ đi, ta nghĩ rằng chắc bây giờ nó đã chết đói trên đường phố rồi.”
Tất cả đều hiểu.
Lục Viễn nói rất hàm súc nhưng lòng Lý Tiểu Dũng đã tỏ như gương. Điều này chắc chắn làm cho người ta ngạc nhiên hơn. Cấp bậc của hắn ở Thiên Đô cũng không cao lắm, hắn không biết rõ về chuyện giữa ông chủ Trịnh và tập đoàn Cẩm Tú.
Hai vị thần thánh này bắt đầu đánh nhau lúc nào vậy?
Lý Tiểu Dũng đã lựa chọn. Hắn cười gật đầu, cả người toát ra vẻ chính khí: “Đương nhiên, lão Lý ta không có ưu điểm gì khác nhưng tất cả mọi chuyện ta làm đều xứng đáng với bộ quần áo này của ta.”
"Ngươi bận thì đi trước đi.”
Lục Viễn đứng dậy: “Hôm nay ăn cơm vốn định trêu ngươi một chút, thấy ngươi sốt ruột đi, ta đành đi thẳng vào chủ đề. Chị dâu làm việc ở Cẩm Tú rất tốt, Tô tổng cảm thấy nên để cho nàng đảm nhiệm thêm một vài việc nữa, cho nên thật ra bữa cơm này chính là để chúc mừng chuyện vui của chị dâu.”
Vợ Lý Tiểu Dũng còn đang ngồi ở đó tự hỏi làm cách nào để tặng một con mèo cho Lục Viễn, không hiểu được hai người đang thì thầm chuyện thần bí gì. Nghe đến đây, nàng ngạc nhiên vui mừng, vội vàng đứng lên cảm ơn rối rít.
Tập đoàn Cẩm Tú có đãi ngộ cực kỳ cao, lương và các khoản phúc lợi khác của nàng đã tăng gấp đôi trong bước này, quả là một số tiền không hề nhỏ.
"Khách sáo gì chứ tẩu tử, chúng ta chính là người một nhà mà." Lục Viễn xua tay, nhìn Lý Tiểu Dũng nở một nụ cười: “Ngươi nói có đúng không, Lý ca?”
"Tất nhiên rồi.”
Lý Tiểu Dũng trả lời: “Nhưng Lý ca ngươi tính tình thẳng thắn, làm việc thích giải quyết theo quy định, có một số việc người một nhà cũng vô dụng, ngày sau còn mong giám đốc Lục ngươi lượng thứ.”
...
Lý Tiểu Dũng nói được làm được.
Điện thoại của ông chủ Trịnh gọi đến rất nhanh, hắn còn chưa lên xe đối phương đã gọi điện thoại tới.
Nhìn Lục Viễn nở nụ cười như có như không tiễn mình ra khỏi cửa, Lý Tiểu Dũng không hiểu sao lại cảm thấy sau lưng hơi ớn lạnh.
"Ông chủ Trịnh.”
Lý Tiểu Dũng dứt khoát không đi, lập tức nghe điện thoại trước mặt Lục Viễn.
"Ta là Trịnh Mãn Hải, trong vòng một năm ta cam đoan ngươi ngồi lên vị trí phó tổng của tổng cục cảnh sát, những thứ kia bất kể ngươi tiêu hủy hay là mang đi, ta cũng không quan tâm.”
Xem bộ ông chủ Trịnh đã quyết tử chiến, không chút khách sáo, không có tiến hành thăm dò, cứ như vậy trực tiếp đàm phán điều kiện.
"Ông chủ Trịnh, không thể được.”
Lần đầu tiên trong đời Lý Tiểu Dũng trực tiếp cúp điện thoại của nhân vật cấp bậc này, gật đầu chào Lục Viễn rồi mới lên xe nghênh ngang rời đi.
…
"Đại ca, mọi thứ rất thuận lợi.”
Lục Viễn nhìn đèn sau xe đi xa, gọi điện thoại cho Tô Bình Nam.
Ông chủ Trịnh thoáng một cái mà như già đi mười tuổi, thậm chí tóc cũng bạc đi nhiều, chứng tỏ hắn đang lo lắng đến mức nào.
"Chuẩn bị xe.”
Lý Tiểu Dũng trực tiếp cúp điện thoại khiến hắn đã mất đi cơ hội trở mình nhưng vẫn ngoan cố quyết định đi một chuyến.
"Được rồi.”
Lão Bạch thư ký rầu rĩ nghe theo. Lúc hắn gọi điện thoại cho Lý sư phụ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Ông chủ Trịnh, có một việc cần ngươi hỗ trợ điều tra, chuyện gì đang làm cũng bỏ sang một bên, bây giờ đi theo chúng ta ngay.”
Sắc mặt mấy nhân viên chức năng nhìn rất nghiêm trọng, giọng nói cũng nghiêm túc. Sau đó ông chủ Trịnh thở dài một tiếng.
…
"Đây là trùng hợp hay là có người khống chế?"
Ba Mạnh Hiểu Hiểu đã nhận được điện thoại, tốc độ của Lý Tiểu Dũng rất nhanh. Sau khi hắn trở về tìm hiểu sự việc, trước tiên báo cáo lên cơ quan chức năng, bây giờ mấy vị lãnh đạo cấp trên đều đang sứt đầu mẻ trán.
Đây là một vụ bê bối lớn.
Suy nghĩ một chút, Mạnh phụ vẫn gọi điện thoại cho Tô Bình Nam: “Tiểu Tô à, có một chuyện chắc có lẽ ngươi đã biết rồi.”
"Vâng.”
Tô Bình Nam không phủ nhận: “Bên ta luôn rất thạo tin, huống chi là chuyện lớn như vậy.”
"Cái này không phải quá trùng hợp hay sao.”
Mạnh phụ cân nhắc mở miệng: "Có một số việc không làm được đến mức thần không biết quỷ không hay.”
"Điều cần thiết bây giờ là nhanh chóng giải quyết đống lộn xộn này. Vụ bê bối với số tiền lớn như vậy được xử lý càng sớm thì nó sẽ càng mang lại ấn tượng tốt rõ ràng hơn. Mạnh thúc, suy nghĩ quá nhiều không phải là điều tốt.”
Giọng nói Tô Bình Nam bình tĩnh trước sau như một: “Ta nghĩ đây sẽ là sự đồng lòng của tất cả mọi người.”
"Biết rồi.”
Giọng nói của Mạnh phụ trở nên ôn tồn: “Nghe nói ngươi đã dừng hai khoản quyên góp? Chuyện này làm cho rất nhiều người mất mặt nhục nhã. Không phải tập đoàn Cẩm Tú muốn xây dựng một nhà máy gia công thoại di động ở khu Bắc ư, sao cũng dừng lại rồi?”
Tô Bình Nam thưởng thức điếu xì gà trong tay, không đáp lại câu hỏi của Mạnh phụ mà lại hỏi: “Đội bóng đá Cẩm Tú được thành lập mấy ngày rồi, Mạnh thúc còn chưa đi tham quan phải không?”
"Chưa.”
Mạnh phụ không hiểu tại sao Tô Bình Nam lại nói những lời này.