Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 640 - Chương 640: Không Vội

Chương 640: Không vội Chương 640: Không vội

Trong khi Lý Tiểu Dũng buông điện thoại xuống, tòa nhà số 4 Phúc Tinh Uyển thuộc khu trực thuộc của hắn, cũng chính là cửa phòng phía Tây lầu ba bị mở ra, một bóng người cực kỳ nhẹ nhàng đi vào.

Bây giờ là bốn giờ mười lăm phút chiều.

Dựa theo quy luật, thân ảnh này có ba mươi lăm phút tìm được thứ nói trên. Bởi vì thỉnh thoảng bà chủ sẽ đến để dọn phòng, khoảng thời gian thông thường là ba mươi lăm phút sau đó.

Đôi mắt của hắn ta rất tinh.

Làm một trên trộm nhiều năm, hắn vừa tiến vào đảo mắt qua đã phát hiện ba chỗ không hợp lẽ thường. Ngôi nhà có hàng hóa lớn, đó là cảm giác đầu tiên của mình.

Bóng người bước chân nhẹ nhàng, vòng qua mấy cái tủ kiểu cũ trong phòng khách, đi thẳng vào phòng bếp rộng mở.

Bình gas quá mới.

Một ngôi nhà cũ không bao giờ nấu nướng thì sao bình gas có thể không có một chút bụi nào.

...

Ông chủ Trịnh có thể đạt đến vị trí này, dĩ nhiên IQ và EQ của hắn đều khá cao. Cho nên hắn ứng đối rất nhanh, phương pháp rất chính xác.

Cậu em vợ là đệm giảm sốc mà hắn để lại. Đương nhiên nhân tuyển có thể làm đệm đỡ lưng của hắn và có thể chống đỡ được áp lực cũng cho thấy thủ đoạn dùng người của hắn.

Cậu em vợ của ông chủ Trịnh hiểu rõ, nếu mình chống đỡ thì kết quả cuối cùng bất quá là mình núp dưới thân phận ông chủ Trịnh mưu lợi mà thôi. Chỉ cần anh rể không xảy ra chuyện, nói không chừng thời gian qua đi sẽ có đường sống. Nếu ông chủ Trịnh xảy ra chuyện thì thật sự không cách nào trở mình được nữa.

Một mặt xóa hết dấu vết của tất cả các liên hệ giao dịch, một mặt ông chủ Trịnh đã thay đổi phong cách, không còn mạnh mẽ áp bức như ngày xưa nữa, bắt đầu nhường nhịn và hứa hẹn. Hơn nữa có ông chủ Ngô âm thầm hỗ trợ, hắn có lòng tin mình sẽ vượt qua cửa ải này.

Đương nhiên sự việc cũng không phải là không có di chứng, ít nhất khả năng tiếp tục đi lên đã hoàn toàn bị bóp chết, có thể toàn thân rút lui khỏi cục diện của mấy năm nay đã là kết quả tốt nhất.

Ông chủ Trịnh ngồi trên đài phát biểu, tỏ vẻ đau đớn: “Chúng ta chẳng những phải tự mình vượt qua thử thách, ngay cả bạn bè thân thích bên cạnh cũng tuyệt đối không được xem nhẹ.”

"Thật là tham lam.”

Bóng người trong tầng 4 Phúc Tinh Uyển nhìn những món đồ đạc mình tiện tay tìm thấy mà sợ hãi không thôi. Nếu mấy năm trước gặp phải một gia đình giàu có như vậy thì hắn đã rửa tay sớm hơn rồi.

Bóng người chầm chậm di chuyển đến trước rèm cửa sổ, cực kỳ bí mật phất phất tay ra ngoài, mười mấy giây sau dưới lầu vang lên tiếng còi xe ba dài một ngắn.

Tiếng còi cũng vang lên hai lần với tần suất tương tự.

Bóng người kia là một nam nhân miệng nhọn má khỉ, hắn nhếch miệng, phía dưới đã nhận được tin tức của hắn, vậy bây giờ chính là lúc xem phương án thứ nhất có tác dụng hay không.

Ánh mắt của nam nhân nhanh chóng tập trung trên bình hoa khổng lồ trong phòng khách, trong đầu lập tức suy diễn phương án mình không cẩn thận đụng vỡ bình hoa trong tâm tình kích động, nam nhân bắt đầu nhẫn nại chờ đợi.

Hắn không chờ đợi lâu.

Khi tiếng bước chân vang lên trong hành lang, nam nhân bắt đầu hành động theo kế hoạch của mình.

“Loảng xoảng.”

Tiếp theo, tiếng vỡ vụn giòn giã mà vang vọng thật lớn khắp hành lang. Ngay sau đó tiếng gào thét vang lên.

"Bắt kẻ trộm!"

Tiếng la hét của nữ nhân khiến cho tầng dưới nghe rõ mồn một.

Bên trong một chiếc xe tải màu trắng dưới lầu, thanh niên miệng ngậm thuốc lá cười lạnh dùng điện thoại di động gửi một tin nhắn.

"Thành công.”

"Rè rè.”

Điện thoại di động của Lục Viễn rung lên một chút, hắn mở ra nhìn thoáng qua rồi tắt đi, sau đó gật đầu với lái xe Tiểu Đoạn: “Đến lúc rồi, đi đón người.”

Cứ cách hai ba ngày Trịnh phu nhân lại trở về nhà cũ của mình quét dọn vệ sinh một lần, hơn nữa không nhờ bảo mẫu hay người khác giúp đỡ. Không phải không có ai muốn giúp đỡ mà là tất cả đều bị lời nói chính nghĩa từ chối:

"Mình có thể làm thì sao lại phải làm phiền người ta.”

Khi nói những lời này, Trịnh phu nhân mặc một chiếc váy cũ màu xám trơn.

Hôm nay như thường lệ nàng mang theo nguyên liệu nấu ăn mua ở chợ, bước chân nhàn nhã đi đến ngôi nhà cũ của mình, ngay lập tức nghe thấy tiếng còi inh ỏi chạy qua.

Gì thế?

Trịnh phu nhân kinh ngạc, tiếp đó nhìn thấy hàng xóm cũ vội vàng chạy về phía nàng.

"Đại tỷ, tỷ đến thật đúng lúc.”

Người hàng xóm nói chuyện với vẻ mặt đắc ý: “Nhà cũ của ngươi bị trộm rồi. Mọi người chặn hắn lại, ban ngành liên quan đang phong tỏa hiện trường.”

Ngoài dự liệu của người hàng xóm, bỗng nhiên sắc mặt Trịnh phu nhân trắng bệch, sau đó ngất xỉu ngã xuống đất làm cho hàng xóm sợ hãi kêu lên, trong lúc nhất thời hiện trường càng thêm hỗn loạn.

Lúc Lý Tiểu Dũng uống đến ly thứ hai, điện thoại vang lên. Hắn đứng dậy nhẹ giọng nói một câu xin lỗi sau đó nhận điện thoại.

Lục Viễn mỉm cười, nhìn miệng Lý Tiểu Dũng càng lúc càng mở to, thong thả châm điếu xì gà, mắt nhìn chằm chằm đối phương hơi nghiền ngẫm.

"Thật ngại quá giám đốc Lục, ta có việc phải đi trước một bước, làm xong việc trong khoảng thời gian này, lão Lý ta mời khách chuộc lỗi.”

Sau khi cất điện thoại, Lý Tiểu Dũng rõ ràng hơi mất hồn. Dù thế nào hắn cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, nhà cũ của ông chủ Trịnh bị trộm, kết quả hiện trường phát hiện ra một lượng lớn tiền mặt, đồng hồ vàng hàng hiệu và các vật phẩm quý giá khác.

Số tiền liên quan rất lớn, lại là nhà của ông chủ Trịnh nên cực kỳ phức tạp.

"Không vội.”

Lục Viễn chậm rãi nuốt một hơi khói: “Mọi người đều là bạn bè thân thiết, có một câu lão Lý ngươi nghe xong rồi hẵng đi cũng không muộn.”

Bình Luận (0)
Comment