Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 639 - Chương 639: Ta Nhất Định Đến

Chương 639: Ta nhất định đến Chương 639: Ta nhất định đến

Nữ nhân cảm thấy thật khó tin, ánh mắt tiếp tục thăm thú khắp nơi trong văn phòng lớn đến khoa trương này.

Văn phòng rất lớn, ít nhất trong kinh nghiệm của Diệp An Ninh chưa từng thấy nơi làm việc xa hoa như vậy, so với nơi này thì quả thực đội của các nàng chính là chuồng lợn.

Ánh mắt lướt qua hồ bơi xa hoa trong nhà, nhìn bao bì rực rỡ muôn màu ngay lập tức biết giá trị không nhỏ của tủ rượu xa xỉ. Cuối cùng ánh mắt của nữ nhân dừng lại trên bao cát boxing ở trong góc.

Đôi mắt của nữ nhân rất tốt, từ vị trí trung tâm của bao cát boxing có thể nhìn thấy các vết nứt nhỏ, nhưng góc trên cùng của nó vẫn sáng như mới.

Bên cạnh chênh lệch thật lớn so với vị trí trung tâm chứng tỏ hai điểm, thứ nhất, cái bao cát này sẽ tồn tại không dài, thứ hai, người luyện quyền có lực đạo rất mạnh mẽ.

"Tô tổng là người sảng khoái, ta nghĩ tin tức này đủ để đổi lấy một lần Cẩm Tú giơ cao đánh khẽ.”

Tuy rằng giọng Lưu Ba Đào bình tĩnh nhưng Diệp An Ninh lại cảm thấy có một chút cầu xin, nữ tử tâm cao khí ngạo đứng dậy vừa định lên tiếng nói chuyện lại bị ánh mắt nghiêm khắc của sư phụ của mình ngăn lại.

"Ta nhìn thấy từ trong ánh mắt của nàng toàn bộ đều là sự không cam lòng.”

Tô Bình Nam mỉm cười, dùng ngón tay chỉ Diệp An Ninh vẫn luôn giữ im lặng: “Mỗi lần đấu tranh đều có vật hi sinh, tin tức này ta cho bọn hắn một cơ hội, rời khỏi Thiên Nam trở về nơi trước kia của hai người. Ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.”

"Đã đến giờ rồi.”

Tô Bình Nam nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Cơ hội ta chỉ cho một lần, Tiểu Địch, tiễn khách.”

"Đúng rồi, Tô tổng.”

Khi ra khỏi cửa, Lưu Ba Đào bỗng nhiên quay đầu lại: “Ta ở Thiên Nam nhiều năm như vậy, tin tức cũng xem như linh thông, theo ta được biết ông chủ Trịnh hẳn là sẽ rời khỏi cuộc cạnh tranh lần này, dưới tình huống thí tốt lưu tướng chưa chắc không thể toàn thân trở ra.”

"Vậy sao?"

Tô Bình Nam ngẩng đầu ngạo nghễ: “Thời gian sẽ cho ngươi đáp án.”

“Lưu Ba Đào này cũng coi như có tình nghĩa với cấp dưới.”

Lục Viễn cảm khái một câu.

"Chưa chắc.”

Tô Bình Nam lắc đầu: “Ta đã nhìn ra trong mắt hắn có lửa, hắn nói rất nhiều, kể cả những lời cuối cùng dường như chỉ đơn giản là nói với ta rằng hắn rất hữu ích với ta.”

Lục Viễn im lặng một lát, chậm rãi gật đầu.

"Người này có tham vọng quyền lực rất lớn, nếu ta đoán không sai, hắn sẽ tiếp tục liên hệ với chúng ta để thể hiện giá trị của mình.”

Tô Bình Nam cười lạnh lùng: “Có tham vọng là chuyện tốt, nếu như hắn cho ta đủ ngạc nhiên vui mừng, ta không ngại giúp hắn một phen.” Nói xong nam nhân gõ bàn: “Nhưng câu nói khi ra cửa kia của hắn nhắc nhở ta, ba Hiểu Hiểu chỗ ông chủ Trịnh chưa chắc đã ra tay tàn nhẫn, ngọn lửa thứ hai của chúng ta phải nhanh hơn một chút.”

"Ta điều tra rất tỉ mỉ, chắc chắn đồ vật hẳn là được giấu ở trong nhà, buổi tối đi làm việc đi.”

Lục Viễn khom người.

"Khu vực quản lý là đường Thiên Ninh đúng không?" Tô Bình Nam dập tắt điếu xì gà: “Buổi tối ngươi hẹn cảnh sát trưởng Lý ăn cơm ở khu vực quản lý.”

"Hiểu rồi, vợ của lão Lý làm việc ở Cẩm Tú, hắn là người thông minh, biết được nặng nhẹ."

“Sư phụ?"

Ra khỏi tòa nhà Cẩm Tú, không biết vì sao đột nhiên Diệp An Ninh cử động thoải mái hơn rất nhiều, nữ tử nhìn Lưu Ba Đào cất tiếng hỏi: "Tại sao ngươi lại làm như vậy? Cùng lắm thì chúng ta có thêm một xử phạt mà thôi, tiết lộ nhiều thứ như vậy cho Tô Bình Nam thì sau này hắn sẽ càng khó đối phó.”

"Xử phạt?"

Lưu Ba Đào nhìn đồ đệ thật thà: “Ngươi nghĩ thế sự quá đơn giản. Những thứ này ta không nói sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết. Có thể đổi lấy các ngươi thoát khỏi vũng bùn này ta cảm thấy rất đáng giá.”

Nữ tử không nói gì.

”Ngươi nghĩ sao về người này?"

Từ đầu đến cuối Lưu Ba Đào đều không biết ý đồ của mình có bị Tô Bình Nam hiểu rõ hay không, hắn nhịn không được hỏi đồ đệ thông minh nhất của mình.

"Người này quá nguy hiểm.”

Diệp An Ninh rất nghiêm túc: “Hỉ nộ vô thường, xử sự không theo lẽ thường, rất khó tìm hiểu rõ suy nghĩ thật sự của hắn.”

"Nhìn bộ dáng vô dụng của ngươi kìa.”

An Hồng Mai đặt mông ngồi ở ghế phụ, nhìn con trai vẫn hồn vía lên mây bèn chịu không nổi mắng một câu.

"Mẹ, ngươi nói ta còn có cơ hội hay không?"

Triệu Khải Hoàn thuần thục khởi động xe, chạy vào giữa dòng xe cộ không ngừng chảy cuồn cuộn.

”Có.”

An Hồng Mai cổ vũ: “Đẹp trai không bằng chai mặt, con trai ta cũng không kém ai, sau khi tốt nghiệp đại học bọn hắn sẽ tách ra hai nơi, ngươi có rất nhiều cơ hội.”

"Vâng.”

Triệu Khải Hoàn dùng sức đạp chân ga: “Ta phát hiện mỗi ngày Lý Lạc Nhiên đều chạy bộ, ngày mai ta cũng chạy.”

"Ta nhất định đến, nhất định.”

Lý Tiểu Dũng buông điện thoại xuống, trong lòng nghi hoặc. Lục Viễn là quản gia của tập đoàn Cẩm Tú, ngày thường bận rộn ai cũng biết. Tại sao hôm nay lại đột nhiên nhớ đến việc mời mình ăn tối?

Chẳng lẽ có chuyện khó giải quyết cần tự mình xuất lực?

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng trong lòng Lý Tiểu Dũng chẳng những không có một chút khó xử mà còn hơi kích động. Tất cả mọi người lăn lộn trong hồng trần, đều là tục nhân, nếu như có thể giúp được cũng chẳng khác nào tiến thêm một bước quan hệ với đối phương, chuyện này ở Thiên Nam quả thực là trăm lợi không hại.

Bình Luận (0)
Comment