Bước chân của Tô Bình Nam rất nhàn nhã. Từ đầu đến cuối Diệp An Ninh cũng không tăng tốc bước chân. Hai bên cứ như vậy một trước một sau lặng yên đi tới.
Gió trở nên lớn hơn. Rất nhiều công nhân bảo vệ môi trường tập trung vào những gian đình nghỉ mát mà tập đoàn Cẩm Tú xây dựng để tránh gió, người nào cũng ăn bữa sáng mang theo từ nhà.
“Những năm qua, tập đoàn Cẩm Tú xây dựng không ít những công trình như thế này, ngươi có thể nói cho ta biết vì sao hay không?”
Diệp An Ninh đột nhiên lên tiếng. Nàng đã tìm hiểu kỹ càng về tập đoàn Cẩm Tú, đương nhiên biết những chuyện này, nhưng nhìn từ bất luận một phương diện nào, tập đoàn Cẩm Tú đều không có lợi nhuận.
“Không vì cái gì cả.”
Nam nhân lên tiếng: “Có một số việc cũng nên làm một lần.”
Diệp An Ninh im lặng thật lâu rồi nói: “Nhưng những điều này cũng không có chỗ tốt gì.”
Tô Bình Nam quay đầu lại, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Diệp An Ninh. Hắn không biết vì sao nàng lại chấp nhất những chuyện như thế.
Thấy Tô Bình Nam quay đầu lại, Diệp An Ninh quỷ thần xui khiến mỉm cười với đối phương. Nụ cười này như tuyết đọng trên cây ngọc. Nàng đã phát huy một mặt khó có được của nữ nhân một cách vô cùng tinh tế.
“Ngươi rất xinh đẹp.”
Tô Bình Nam thẳng thắn nhận xét một câu. Hắn cũng không trả lời câu hỏi của Diệp An Ninh mà hỏi ngược lại: “Vì sao ngươi lại làm cảnh sát?”
Diệp An Ninh trả lời rất nhanh: “Trừ bạo an dân. Ta rất thích làm anh hùng.”
“Lý tưởng rộng lớn.”
Tô Bình Nam từ chối cho ý kiến, chỉ tán dương một câu rồi tiếp tục im lặng nhưng Diệp An Ninh lại bị sự khinh thường trong lời nói của hắn chọc giận.
“Ngươi xem thường cảnh sát?”
Nàng không biết vì sao nàng rất dễ trở nên nổi nóng trước mặt Tô Bình Nam. Để biểu đạt sự tức giận, Diệp An Ninh cũng không dùng tôn xưng mà trực tiếp dùng chữ ngươi.
“Ta không có xem thường.”
Hắn cũng không quan tâm đến thái độ của đối phương: “Cảnh sát là chức nghiệp nguy hiểm nhưng lại không phải anh hùng. Trong mắt của ta, một người có thể thực hiện chức nghiệp của một cảnh sát đã đủ ghê gớm rồi.”
Hắn nói tiếp: “Nhưng ta rất ghét cái loại nghề nghiệp dùng anh hùng để tô son trét phấn này. Khi ngươi đã bước vào, ngươi không có quyền tránh nguy hiểm. Mất mạng cũng là chức trách của ngươi.”
“Tên điên.”
Diệp An Ninh cũng không tiếp tục so đo, ngược lại nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. Từ câu nói này nàng có thể cảm nhận rõ ràng tư duy của Tô Bình Nam đặc biệt đáng sợ, người này có phương thức suy nghĩ hoàn toàn khác với người thường.
Đối thoại vẫn còn tiếp tục nhưng hai người không biết từ khi nào đã bắt đầu sóng vai nhau mà đi.
“Nói thật, hôm nay ta cảm thấy giật mình khi nhìn thấy Tô tổng. Bởi vì ta cho rằng Tô tổng có như thế nào cũng không phải là người tản bộ trong tuyết.”
Diệp An Ninh nhận ra trạng thái hôm nay của Tô Bình Nam rất kỳ lạ, cũng không có biểu hiện lạnh lùng của người ngoài ngàn dặm, cho nên nàng cũng nói nhiều hơn.
“Thế ta là dạng người gì?”
Quả nhiên Tô Bình Nam đã hỏi.
“Là cái loại mà tivi ở Cảng thành hay chiếu. Bắt đầu một buổi sáng bận rộn, sau đó tiền hô hậu ủng tuần sát khắp nơi, trưa tối thì xã giao không ngừng.” Diệp An Ninh mỉm cười nói.
…
Tuyết Thiên Đô lớn, tuyết Tương Nam cũng không nhỏ. Nhưng khác với Thiên Nam, mức độ tuyết như thế này ở Tương Nam đúng là rất khó gặp. Tuyết rơi cũng không ngăn cản Lý Lạc Nhiên chạy bộ mỗi ngày. Triệu Khải Hoàn như con ruồi vo ve bên cạnh nàng khiến cho Lý Lạc Nhiên cảm thấy rất phiền.
Thái độ của Lý Lạc Nhiên ngay từ ban đầu đã rất lạnh nhạt, về sau biến thành chán ghét, nhưng Triệu Khải Hoàn vẫn không chịu từ bỏ.
Lần này, con ruồi đã bỏ ra công sức rất lớn.
Mỗi sáng, Triệu Khải Hoàn sẽ lái chiếc Santana màu đen đậu ngoài cổng khu chung cư, sau đó thay một bộ quần áo thể thao, làm bộ như tình cờ gặp được.
Bất luận Lý Lạc Nhiên tỏ thái độ gì, Triệu Khải Hoàn đều cười hì hì cho qua.
Lý Lạc Nhiên vốn lịch sự, cũng không nói những lời cay nghiệt, chỉ có tránh đi.
Nhưng không biết vì sao, con ruồi này càng lúc càng chấp nhất, khiến cho Lý Lạc Nhiên cảm thấy bất an. Sự bất an này bắt nguồn từ ánh mắt của Ruth nhìn Triệu Khải Hoàn.
Mỗi ngày, Lý Lạc Nhiên đều chạy bộ, đám người Ruth cũng sẽ vây quanh nàng cách đó không xa. Lý Lạc Nhiên cũng đã quen thuộc với sự tồn tại của những người này. Cho đến một ngày, Triệu Khải Hoàn dừng bước thở dốc sau khi bị từ chối, Lý Lạc Nhiên trong lúc vô tình nhìn thấy ánh mắt của Ruth nhìn Triệu Khải Hoàn.
Băng lãnh, lạnh thấu xương.
Hôm nay, bởi vì đường tuyết trơn trượt, Triệu Khải Hoàn khởi hành chậm hơn mười phút so với ngày thường. Vì thế, hắn quyết định chờ trên đường Lý Lạc Nhiên sẽ chạy qua, trong tay còn mang theo khăn quàng cổ màu trắng.
Khăn quàng cổ là hàng nhập khẩu, bạn của hắn nói là một thương hiệu lớn nào đó, giá cả hơi cao. Hắn cố ý mua cho Lý Lạc Nhiên. Mùa đông Tương Nam rất lạnh, khi nữ hài chạy bộ, gương mặt đỏ bừng vì lạnh sẽ rất xinh đẹp.
“Lạc Nhiên.”
Triệu Khải Hoàn chờ chưa được bao lâu đã thấy một nữ nhân cột tóc đuôi ngựa vừa thở vừa chạy đến.
Cũng giống như ngày thường, Lý Lạc Nhiên lạnh lùng nhìn hắn một cái, cũng không để ý đến lời chào của hắn, tư thế thẳng tắp chạy đi.
“Thời tiết quá lạnh, ngươi hãy nhận lấy khăn quàng cổ này đi. Ta đồng ý ta không quấy rầy ngươi nữa.” Triệu Khải Hoàn nói ra một cái cớ để Lý Lạc Nhiên nhận lấy khăn quàng cổ của hắn.
“Được.”
Nàng dừng bước, suy nghĩ một chút rồi tiếp nhận khăn quàng. Nàng cũng không khoác lên cổ, chỉ nhẹ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó tiếp tục chạy đi.
Triệu Khải Hoàn cũng không phát hiện, khi Lý Lạc Nhiên tiếp nhận khăn quàng cổ của hắn, một nữ nhân đang chạy ven đường cố ý hãm lại tốc độ. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng nheo mắt, biểu hiện hoàn toàn lạnh xuống.
Nhưng Lý Lạc Nhiên vẫn luôn chú ý đến Ruth đã nhìn thấy hết toàn bộ.