Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 652 - Chương 652: Chờ

Chương 652: Chờ Chương 652: Chờ

Tô Bình Nam cũng có chút ngạc nhiên vì sự trùng hợp này. Sở dĩ hắn xác định trùng hợp là vì hắn biết quy củ Cẩm Tú sâm nghiêm, không người nào dám tự ý chủ trương, bất luận là ai.

“Sự việc rất trùng hợp.”

Tô Bình Nam mỉm cười nói: “Gần đây có quá nhiều chuyện, thật sự ta không biết bên cạnh ngươi lại có một con ruồi như vậy.” Suy nghĩ một chút, hắn cố ý kéo dài khoảng cách với Diệp An Ninh: “Ta làm việc cũng không ngu ngốc như thế.”

Câu nói này của hắn biểu đạt rất nhiều thứ. Hắn tin Lý Lạc Nhiên nhất định có thể nghe ra được ẩn ý của mình. Đây cũng là lý do Tô Bình Nam cố tình nói như thế.

Tập đoàn Cẩm Tú có thể bước đến hiện tại, có được tài phú to lớn, nhưng có một số mặt âm u đằng sau cũng nên để Lý Lạc Nhiên biết.

Tô Bình Nam không hiểu nữ nhân, nhưng hắn cho rằng nếu như muốn đi cùng hắn, có một số việc nữ nhân của hắn phải hiểu và phải tiếp nhận.

Kiêu hùng xuất thân chân đất càng thêm ẩn nhẫn.

Câu này không có ý nghĩa gì, nguồn gốc rất xa vời. Diệp An Ninh đọc được câu này từ một cuốn sách linh tinh mà tựa đề đã bị lãng quên khi nàng còn rất nhỏ.

Vốn dĩ câu nói này đã bị chôn vùi trong trí nhớ sâu thẳm của Diệp An Ninh. Nhưng không hiểu tại sao khi nàng nhìn Tô Bình Nam đang đứng lặng lẽ nói chuyện điện thoại, trong lòng chợt nhớ ra.

Nam nhân vẫn đang nói chuyện, trông rất bình thường, nhưng nhất thời Diệp An Ninh có chút thất thần. Càng tiếp xúc, càng có nhiều bí ẩn và vầng hào quang xung quanh nam nhân này khiến nữ nhân tò mò.

Có lẽ đó là một cảm giác đã được định trước. Đoạn đường vừa rồi mang lại cho nàng một cảm giác kỳ lạ, cảm giác này khiến mặt nàng đỏ bừng không rõ lý do. Diệp An Ninh vội lắc đầu thật mạnh.

“Ta làm việc không ngốc như vậy.”

Câu nói này Tô Bình Nam biểu đạt rất nhiều ý tứ.

Đầu tiên, hắn nói với Lý Lạc Nhiên một cách kín đáo rằng hắn không bài xích những điều đen tối, mà chúng còn tồn tại trong cuộc sống của hắn. Duy nhất khác biệt chính là phương pháp.

Tiếp theo, qua câu nói này Tô Bình Nam cũng nói với Lý Lạc Nhiên rằng sự giàu có của hắn phải đi kèm với bão tố, chứ không phải ánh sáng chói lòa trên bề mặt.

Cúp điện thoại, Tô Bình Nam chỉ vào toà nhà Cẩm Tú cao vút trong mây, nói với Diệp An Ninh đã đi với hắn cả một đoạn đường: “Ta đến rồi, hẹn gặp lại.”

Nữ hài nở một nụ cười: “Hôm nay gặp ngươi cũng xem như duyên số. Hẹn gặp lại.”

Nam nhân không nói gì nữa, Diệp An Ninh lặng lẽ nhìn bóng lưng Tô Bình Nam biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt rồi mới rời đi, nhưng không biết vì sao đột nhiên nàng cảm thấy việc đi dạo một mình trở nên có chút nhàm chán.

Diệp An Ninh hiểu rằng cuộc gặp gỡ hôm nay chỉ là một tình tiết nhỏ trong cuộc sống. Từ nay về sau, quỹ đạo nhân sinh giữa nàng và nam nhân kỳ quái ấy giống như một đường ray song song không hề có ngã rẽ.

Phòng cấp cứu bệnh viện số 1 Tương Nam.

An Hồng Mai và Triệu Đại Hữu nhìn đứa con trai vẫn còn đang hôn mê, không khỏi cảm thấy đau lòng. Miệng và mũi Triệu Khải Hoàn cắm đầy ống thở, cánh tay phải đã không còn, sắc mặt tái nhợt.

“Vạn hạnh trong bất hạnh.”

Vị bác sĩ cũng có quen biết với Triệu Đại Hữu, cho nên nói chuyện cũng rất trực tiếp: “Bởi vì đường quá trơn trượt, khi xe cứu thương chạy đến, hắn đã mất quá nhiều máu. Thương thế như vậy mà có thể cứu chữa đã là kỳ tích, tiếc là cánh tay không giữ lại được.”

“Người sống là tốt rồi.”

Triệu Đại Hữu hỏi tiếp: “Về sau có di chứng gì khác không?”

Bác sĩ lắc đầu: “Bây giờ khó nói lắm, hắn có khả năng bị yếu cơ, thậm chí là teo cơ sau khi phẫu thuật. Phục hồi chức năng kiểu này vô cùng đau đớn và đòi hỏi ý chí kiên cường của bệnh nhân.”

An Hồng Mai ngừng khóc, mở to mắt hỏi: “Thế phải làm sao bây giờ?”

“Hãy tạo cho hắn một môi trường lạc quan và kích thích ý chí của hắn, điều này rất có lợi cho bệnh nhân.” Bác sĩ rất cởi mở nói: “Nhiều bệnh nhân chỉ có thể ngồi trên xe lăn cả đời vì không thể kiên trì.”

“Nhưng cũng có một số đã hồi phục tốt.”

Thói quen của các bác sĩ có lẽ là bắt đầu từ trường hợp xấu nhất trước: “Vì vậy tâm lý là quan trọng nhất.”

“Tất cả đều là lỗi của con gái Lý gia.”

An Hồng Mai nhìn con trai trên giường bệnh, sau đó quay người lại nói với Triệu Đại Hữu: “Dù dùng cách gì đi nữa, ta cũng muốn Lý Lạc Nhiên đến hầu hạ Khải Hoàn nhà chúng ta.”

Triệu Đại Hữu lắc đầu: “Chúng ta không có quan hệ gì với nhau, nên chú ý phương thức. Ngươi đừng có đầu óc nóng lên chạy đến nhà người ta cãi nhau.”

An Hồng Mai nhìn chồng của mình, ánh mắt chỉ toàn là sự oán độc: “Con của chúng ta thành ra như vậy, ta muốn nàng cả đời phải chăm sóc Khải Hoàn của chúng ta.”

Trong phòng bệnh, Triệu Đại Hữu chậm rãi gật đầu.

“Lần này Tô tổng nói như thế nào?”

Cùng một thời gian, bên kia bờ đại dương đã là đêm khuya. Mộ Dung Thanh Thanh mặc một chiếc áo xanh, mặt không biểu cảm nhìn nền móng vừa mới bị phá hư hoàn toàn của Cẩm Tú Thành.

“Chờ.” Để Diệu Dương vẫn tích chữ như vàng.

Đây là lần thứ ba trong vòng một tuần công trường của Cẩm Tú Thành đang xây dựng bị phá hủy, bên kia không hề che giấu mục đích của mình.

Sau mỗi vụ việc, Billy thường gọi điện và gây áp lực với hắn bằng sự ngạo mạn, nhưng câu trả lời của Để Diệu Dương vẫn luôn là một từ.

No.

Mộ Dung Thanh Thanh lạnh lùng gật đầu: “Tô tổng làm việc cầu là vạn vô nhất thất. Ta hiểu điểm này. Nhưng nếu đám người kia lại đến, tốt nhất ngươi đừng để cho ta nhìn thấy bọn hắn. Nếu không, ta sợ ta nhịn không được.”

Mộ Dung Thanh Thanh nói sự thật. Một đám người đến từ tập đoàn Cẩm Tú, từ trên xuống dưới có ai không phải là hạng người kiệt chí khó thuần chứ. Mọi người đi đường xa vạn dặm đến đây cũng không phải để bị khinh bỉ. Cũng may uy vọng của Tô Bình Nam quá cao, quy củ sâm nghiêm. Nếu không, Để Diệu Dương hắn chưa chắc có thể đè xuống được.

Bình Luận (0)
Comment