Tình huống cụ thể của Triệu Khải Hoàn đã truyền đến tai Lý mẫu. Biết rõ tính cách của An Hồng Mai, hai vợ chồng không khỏi phát sầu.
Sự việc có chút phiền phức. Mặc dù theo lý mà nói, Triệu Khải Hoàn bị tai nạn xe cộ không liên quan gì đến Lý Lạc Nhiên, nhưng hiển nhiên đối phương không nghĩ như thế.
Chi nhánh Cẩm Tú ở Thiên Nam xử lý rất chính thức, tôn trọng kết quả điều tra. Ngụ ý rằng trách nhiệm chính thuộc về ngươi. Ngươi va vào đuôi xe của ta, ngoại trừ công ty bảo hiểm gánh một phần chi phí, một phân tiền cũng chẳng liên quan gì đến ta.
Đối với kết quả này, Triệu Đại Hữu và An Hồng Mai cũng không có bất kỳ dị nghị gì. Dù sao, xe của người ta đang đậu chờ đèn xanh, bất luận xét từ phương diện nào cũng đều không đáng trách. Người mà An Hồng Mai thật sự hận chính là Lý Lạc Nhiên.
Dưới cái nhìn của nàng, nếu con trai nàng không đợi Lý Lạc Nhiên, cũng sẽ không lái xe ra ngoài sớm như vậy, cũng không đi con đường đó. Mà không đi con đường đó, tất nhiên sẽ không phát sinh tai nạn.
Nói tóm lại, không có nữ nhân đó, con trai nàng sẽ không biến thành như vậy.
…
“Tính tình của An di ngươi, cộng thêm tình huống của Tiểu Triệu, sợ rằng nàng sẽ tìm đến cửa. Nếu không, ngươi đến chỗ tiểu cô tránh mấy ngày đi?”
Lúc này đã là giữa trưa, nhìn mọi người cố nhét thức ăn mà không có bất kỳ khẩu vị gì, suy nghĩ cả nửa ngày, Lý phụ mới đưa ra chủ ý của mình.
“Dù sao cũng là chuyện liên quan đến Lý Lạc Nhiên, nếu không để Lạc Nhiên đến bệnh viện thăm hắn?”
Lý mẫu đưa ra ý kiến khác.
“Hồ đồ.”
Lý phụ nói: “Ngươi có thể đi, ta có thể đi nhưng Lạc Nhiên thì không thể đi. Nó đến đó chẳng khác nào biến tướng thừa nhận chuyện này là do nhà chúng ta gây nên. Đến lúc đó, còn không biết Triệu Đại Hữu và An Hồng Mai sẽ làm ra chuyện gì nữa.”
“Hơn nữa, nếu Lạc Nhiên đến bệnh viện, ngươi bảo Tô Bình Nam sẽ nghĩ như thế nào? Chuyện này rốt cuộc là thiên tai hay là nhân họa, tạm thời chưa biết được nhưng nếu xử lý không tốt, nó sẽ trở thành một trở ngại giữa con gái và tiểu tử Tô gia.”
Mặc dù tính tình Lý phụ ôn hòa nhưng hắn có tính cách và trí thông minh cần thiết. Hắn thấy thành tựu của Tô Bình Nam trong kinh doanh không thể dùng từ ưu tú để hình dung, mà chính là siêu quần bạt tụy.
Một nam nhân đứng đầu một đế chế kinh doanh khổng lồ chính là đối tượng trong mơ của rất nhiều nữ nhân. Liệu xung quanh hắn có thiếu nữ nhân?
Đáp án rất rõ ràng.
Lý phụ thấy Tô Bình Nam có thể trở thành người cầm lái của tập đoàn Cẩm Tú khổng lồ, bất luận khí chất hắn biểu hiện ra ngoài là gì, thực chất bên trong hắn chính là một người tâm tư kín đáo, đồng thời rất thâm trầm.
Ưu thế lớn nhất của con gái hắn chính là quen với Tô Bình Nam trước khi hắn quật khởi. Con gái không hề quan tâm đến tiền bạc và gia thế của hắn, điều này không phải nữ nhân nào sau khi hắn công thành danh toại có thể so sánh được.
Nhưng nếu dựa theo ý kiến của Lý mẫu, cho dù bây giờ Tô Bình Nam không có ý kiến, ai biết được ngày sau hắn có nảy sinh lòng nghi ngờ hay không?
Nghĩ đến đây, Lý phụ trịnh trọng dặn dò vợ mình một câu: “Tuyệt đối dừng dùng tư duy trước kia để xử lý việc này. Ngươi muốn làm gì cũng nên hỏi ý của ta trước. Vương miện không dễ đội đâu.”
Mặc dù Lý mẫu không hiểu nhưng vẫn nhẹ gật đầu.
…
Học viện Kinh tế - Tài chính Thiên Nam.
Chắc hẳn trong số tất cả các sinh viên năm nhất (nam sinh), môn học bắt buộc được yêu thích nhất chính là môn kinh tế chính trị của cô giáo xinh đẹp Tần Tử Khâm, điều này được thể hiện rõ qua những sinh viên đang đứng ngoài hành lang giảng đường.
Không có bí mật nào có thể ngăn cản những động vật có nội tiết tố quá mạnh này. Ngay từ tiết thứ nhất cho đến bây giờ, ngoại trừ ý kiến về số đo ba vòng của Tần Tử Khâm có sự khác biệt, sự tình còn lại ai cũng rõ.
Tần Tử Khâm, người Thiên Đô, hai mươi bảy tuổi, chưa lập gia đình.
Là một thiên tài khi còn trẻ, sau khi tốt nghiệp đại học Hạ quốc, nàng đã học bằng Tiến sĩ Kinh tế tại đại học Cambridge, một trong những trường đại học hàng đầu của Nhật Bất Lạc quốc. Nàng đã ra mắt lần đầu với một bài báo về triển vọng gia nhập WTO của Hạ quốc. Bởi vì nàng là người Thiên Đô, ba mẹ lớn tuổi cần người chăm sóc, cho nên nàng mới trở về Thiên Đô làm một giảng viên tài chính kinh tế.
Đã có một cuộc thảo luận sôi nổi về việc nàng đảm nhiệm chức giáo sư ở cái tuổi còn quá trẻ này. Trải qua nhiều công đoạn đánh giá, còn có một số người lớn tuổi ngoan cố cho rằng kinh nghiệm của nàng quá ít ỏi. Kết quả, hiệu trưởng không nói câu nào đập bàn, cho rằng kinh nghiệm không phải cứ dựa vào thâm niên là có được, từ đó mới yên ổn quyết định xuống.
Có thể nói, ở thời đại mà thâm niên là quan trọng nhất, việc Tần Tử Khâm được chọn làm giáo sư ở độ tuổi của mình là cực kỳ hiếm, kể cả ở một trường đại học hạng hai như học viện Kinh tế - Tài chính Thiên Đô.
Ban đầu, tên tuổi của Tần Tử Khâm cũng xuất hiện trong danh sách của Lục Viễn, nhưng khi Lục Viễn nhìn thấy ảnh chụp và tuổi tác của đối phương, hắn theo bản năng loại trừ nàng ra ngoài.
Một nữ giáo sư hai mươi bảy tuổi? Lại còn xinh đẹp như thế. Bản thân rất sùng bái thuyết âm mưu, Lục Viễn cho rằng đối phương không có chân tài thực học gì.
Nhưng sau khi đáp án mà chuyên gia mua danh chuộc tiếng bị Tô Bình Nam bác bỏ, Lục Viễn cảm thấy mình hành sự bất lực, đành phải tìm tư liệu về nữ giáo sư kia.
“Già không được, nói không chừng trẻ tuổi sẽ làm được điều gì đó.” Dưới tình huống có bệnh thì vái tứ phương, Lục Viễn lẩm bẩm một mình.