Hôm nay như thường lệ, Tần Tử Khâm mặc chiếc áo khoác màu vàng nhạt bước vào giảng đường hình bậc thang chật ních người, mỉm cười gật đầu chào các sinh viên, bỏ qua điểm danh, trực tiếp bắt đầu bài giảng.
Nữ nhân này lên lớp rất đặc biệt.
Đó là chưa từng điểm danh, cũng như tuyệt không nói nhiều.
Nàng kiểm soát nhịp điệu của mỗi tiết rất chính xác, chuông chắc chắn sẽ vang lên trong vòng mười giây sau khi nội dung kết thúc. Nàng bị mấy giáo sư già nói rằng mắc bệnh địa phương nhưng nàng chẳng quan tâm, cứ làm theo ý mình.
“Hôm nay chúng ta sẽ nói về quy luật lưu thông tiền tệ.”
Khi giọng nói thanh thúy của Tần Tử Khâm vang lên, cả phòng học ồn ào vừa nãy bỗng nhiên im bặt. Nữ nhân chuyên tâm giảng bài cũng không chú ý trong phòng học xuất hiện một người trẻ tuổi có gương mặt và khí chất khác hẳn với các sinh viên đang lẳng lặng ngồi bên tay trái cạnh cửa phòng học, biểu hiện nghiêm túc lắng nghe Tần Tử Khâm giảng bài.
Lục Viễn đã có kinh nghiệm.
Hắn không hiểu mấy thứ tựa như thiên thư này. Mấy lần trước, bởi vì thái độ tôn trọng, hắn đều dựa vào quan hệ mà đến nhà quy củ thỉnh giáo. Kết quả, sau khi trở về, lão đại nhìn đáp án với ánh mắt khinh bỉ, khiến cho hắn cảm thấy tức giận với những loại học thuật lừa đảo này.
Lục Viễn không quan tâm vấn đề của lão đại khó đến mức nào, hướng tới tương lai ra sao. Hắn chỉ biết lão đại nhất định đúng. Nếu lão đại đã không tán đồng, đám lão già kia chính là lừa đảo.
Cho nên lần này hắn quyết định chờ nữ giáo sư kia tan lớp, giả mạo thành sinh viên, hỏi những vấn đề cần hỏi. Nếu đáp án của nàng cũng giống với những người kia, hắn sẽ xoay người rời đi.
Sống hơn ba mươi năm trời, trước giờ Lục Viễn chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày hắn ngồi trong giảng đường đại học lắng nghe cái gì là lưu thông tiền tệ. Hơn nữa, nói một câu thật lòng, hắn đang hoài nghi đám sinh viên kia rốt cuộc là đang lắng nghe giảng bài hay là đang nhìn người.
Mặc dù Lục Viễn không biết có một loại khí chất được gọi là chung linh hàng tú, nhưng mỗi lần nữ giáo sư giơ tay nhấc chân, hắn đều cảm nhận được một sự mỹ cảm không nói ra lời.
Nội dung vốn khô khan lại được Tần Tử Khâm truyền tải rất thú vị, các loại ví dụ sinh động được nàng hạ bút thành văn. Nhất thời Lục Viễn lắng nghe có chút xuất thần. Mãi cho đến khi Tần Tử Khâm kết thúc chủ đề, tiếng chuông phòng học vang lên, Lục Viễn mới giật nảy người.
Hắn lại có thể nghe hiểu? Hơn nữa còn nghe vào? Khi Lục Viễn không thể tưởng tượng nổi kịp phản ứng, hắn nhìn thấy Tần Tử Khâm đã khép lại sách vở bước ra khỏi phòng học.
Lục Viễn lập tức đứng dậy, hai tay dùng sức đẩy một đám sinh viên đang chen lấn ra ngoài đến người ngã ngựa đổ.
Luận học thức văn hóa, tất cả mọi người trong lớp học đều có thể khinh thường Lục Viễn, nhưng trong hoàn cảnh phức tạp, khả năng phá vây và tố chất cơ thể của Lục Viễn có thể nói là khủng long bạo chúa so với những người kia.
Tiếng ồn ào sau lưng cũng không khiến Tần Tử Khâm quay đầu lại. Nàng vẫn chậm rãi bước đi, sau đó chợt nghe tiếng bước chân dồn dập vang lên sau lưng.
“Ngươi nhìn rất lạ mặt.”
Không đợi Lục Viễn lên tiếng, Tần Tử Khâm nhìn thoáng qua sinh viên mà nàng chưa thấy mặt: “Nếu như ngươi có vấn đề, đừng hỏi ta những vấn đề mà ta đã nói. Bởi vì trong mắt của ta, cách thức dạy dỗ cho trẻ con mà ngươi còn không hiểu được, có nói tiếp cũng không có ý nghĩa.”
Nữ nhân kiêu ngạo vô cùng.
Lục Viễn lắc đầu, đưa cho Tần Tử Khâm một xấp tài liệu.
“Đây là cái gì?”
Tần Tử Khâm cũng không nhận lấy, ánh mắt kỳ quái nhìn Lục Viễn. Nàng có thể cảm nhận được sinh viên trước mặt có chút kỳ lạ. Từ trên người hắn tản ra một loại khí tức mạnh mẽ không thuộc về tháp ngà.
“Một chút phỏng đoán mà ngươi có khả năng cảm thấy hứng thú.” Lục Viễn cũng không thu lại tay.
“Thời gian của ta rất quý.”
Tần Tử Khâm nhận lấy xấp tài liệu có thể thay đổi nhân sinh của nàng: “Hy vọng ngươi đừng lãng phí thời gian của ta.”
Sinh viên tan học thỉnh thoảng đi ngang qua hai người, dùng ánh mắt hiếu kỳ mà nhìn cả hai. Tần Tử Khâm cũng không quan tâm, mở tờ thứ nhất trong xấp tài liệu màu lam ra. Đột nhiên, suy nghĩ xem qua loa của nàng không cánh mà bay.
“Tất cả chỉ là giả định Bill Clinton tái đắc cử, vì đây rõ ràng là sự tiếp nối của cái gọi là chính sách an ninh kinh tế của Tinh Điều quốc.”
Sau khi xem mấy phút, Tần Tử Khâm ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Đây không phải vấn đề mà sinh viên năm nhất có thể nghiên cứu. Ngươi là ai?”
Lục Viễn luôn lịch sự với người có tài hoa. Hắn cung kính đưa hai tay tấm danh thiếp của tập đoàn.
Tần Tử Khâm tiếp nhận.
Mặt chính của tấm danh thiếp chỉ có bốn chữ đơn giản, tập đoàn Cẩm Tú.
Tần Tử Khâm có vẻ ngoài thanh nhã nhưng nội tâm lại là một người cực kỳ kiêu ngạo. Thật ra đối với nàng mà nói, thân phận giáo sư học viện Kinh tế - Tài chính Thiên Nam được các lão học giả coi trọng là thứ có cũng được không có cũng không sao.
Nếu không phải căn bệnh của ba nàng, cộng thêm người già khó rời khỏi quê hương, nàng rất có thể sẽ ở lại bên kia bờ đại dương, làm nên một huyền thoại trong giới tài chính với những chứng chỉ khác nhau mà nàng giành được khi buồn chán.
“Tập đoàn Cẩm Tú?”
Tần Tử Khâm chỉ vào tòa nhà cao chọc trời, giọng điệu có chút không rõ: “Hùng tâm tráng chí của các ngươi hơi vượt qua dự liệu của ta.”
Lục Viễn không hiểu phân lượng của những thứ này nhưng Tần Tử Khâm thì hiểu.
Nàng biết thứ này. Thông qua phân tích chính sách của một quốc gia, giờ đây nó đã trở thành người chơi số một trong thị trường tài chính.
Lượng tử của tập đoàn Soros.
Vào đầu những năm 1980, Soros thông qua một số lượng lớn các báo cáo và dữ liệu chắc chắn rằng nền kinh tế của Tinh Điều quốc sẽ chuyển từ suy thoái sang thịnh vượng dưới chính sách của Bill, và ngân sách quỹ lượng tử đã trở nên nổi tiếng.